Lúc Giang Vãn Ninh về đến nhà, bố mẹ và em trai cô đều đã về.
Với dáng vẻ hiện giờ của Giang Vãn Trừng, có vẻ như cậu mới về từ sân bóng rổ, cậu vẫn còn đang mặc áo ba lỗ bóng tổ, trong tay là băng đô vận động vừa được tháo ra.
Trông bố mẹ đều rất bình tĩnh, Giang Vãn Ninh kìm nén sự bối rối của mình mà đi qua: “Bố mẹ, con về rồi.”
Nhìn thấy thân mình mướt mát mồ hôi của Giang Vãn Trừng, Giang Vãn Ninh nhíu mày: “Em không đi tắm rửa trước đi à?”
“Đúng…” Ninh Lăng lấy lại tinh thần, phản ứng lại một cách chậm chạp, bà nhìn con trai: “Con đi tắm trước đi, bảo chị con đi lên thay quần áo luôn.”
Giang Thành Quân gật đầu: “Đi đi, buổi tối chúng ta ăn cơm ở nhà.”
“Được, vậy bố mẹ ơi, tụi con tắm rửa xong thì sẽ xuống.” Giang Vãn Ninh dùng tay đẩy Giang Vãn Trừng, thúc giục cậu: “Đi thôi.”
Hai chị em đi thang máy lên lầu, Giang Vãn Ninh trưng ra vẻ mặt không hiểu gì cả: “Bà lo lắng không yên nói với tôi là có việc lớn, việc lớn gì cơ?”
Giang Vãn Ninh mím môi: “Có khả năng là công ty đã xảy ra vấn đề rồi.”
“Công ty xảy ra vấn đề mà gọi chúng ta thì có làm được gì đâu, chúng ta…” Giang Vãn Trừng chợt dừng lại.
Đúng vậy, công ty xảy ra vấn đề mà lại gọi hai chị em họ thì cũng không giải quyết được vấn đề gì, trừ phi là vấn đề đã đến mức không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-huong-sau-man-truong/2848469/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.