Tối ngày tám, máy bay hạ cánh.
Văn Thiệu không về nhà họ Tôn mà bảo tài xế lái xe đi thẳng tới núi Thanh Nguyên.
Khi đến núi thì đã là đêm khuya, tuy đã có đèn xe soi sáng nhưng nơi này vẫn tối đen như mực, chạy thẳng đến cửa sân cũng không thấy đèn.
“Sếp Văn, có phải đã đến nhầm chỗ rồi không?” Tài xế nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm.
Văn Thiệu mở cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài: “Không sai.”
“Có phải chỗ đó có thêm cái cây không?” Tài xế chỉ vào một cái cây lớn bỗng xuất hiện trong sân: “Trước kia đâu có?”
Mấy sân viện ở đây không khác nhau là bao, sân của Văn Thiệu ở giữa, lần nào tài xế đến cũng phải phân biệt dựa vào cây hạnh trong sân.
Văn Thiệu mở cửa xuống xe, lẳng lặng nhìn cái cây lớn đó.
Trước kia đúng là không có, nói cách khác, cái cây này được trồng sau khi anh đi.
“Giúp tôi đưa hành lý vào trong.” Văn Thiệu đi thẳng vào sân của Giang Vãn Ninh.
Cửa sân đang đóng, nhưng ổ khóa trên đó thì không còn nữa.
Không có dấu vết cạy mở, là do chính cô lấy đi.
Văn Thiệu có chút linh cảm trong lòng, anh đẩy cửa đi vào, quả nhiên, anh nhìn thấy một căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Sau khi quay lại, tài xế nói trong nhà anh có dấu vết đã bị động vào.
“Biết rồi, anh đi về nghỉ ngơi đi, vất vả cho anh rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-huong-sau-man-truong/2848459/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.