Chỉ một câu ngắn ngủi thôi, mà, tựa như là chỉ trong nháy mắt đã ăn mòn hết thảy mọi lý trí còn sót lại của Văn Thiệu, anh nâng cằm Giang Vãn Ninh lên, dùng sức mà hôn.
Giang Vãn Ninh dán cả người sát vào anh, nhiệt độ cơ thể anh rất cao, tựa như muốn thiêu đốt cô, khiến cho cô tan chảy vậy.
Cô ngồi trên đùi Văn Thiệu, váy ngủ không thể tránh khỏi mà xắn lên theo.
Giang Vãn Ninh kéo xuống, Văn Thiệu lại kéo tay cô.
Một tới hai lui, giờ đây, chiếc váy ngủ trơn nhẵn đã nhăn nhúm hỗn loạn.
“Ưm…” Hai tay Giang Vãn Ninh nắm chặt lấy vạt áo anh, dùng sức kéo, ngập ngừng nói: “Đừng ở phòng khách.”
“Được.” Văn Thiệu chống vào lưng ghế sô pha rồi ôm lấy cô.
Lợi ích của việc vận động quanh năm nằm ở đây, lúc anh đứng dậy không hề tốn sức, thậm chí, khi anh ôm Giang Vãn Ninh lên, chưa đi chưa được hai bước mà đôi bên đã đứng dựa vào tường hôn nhau cả một hồi lâu.
Đôi chân dài của Giang Vãn Ninh quấn lấy eo của anh, hai tay bám vào vai anh.
Thật ra Văn Thiệu cũng không ôm chặt lắm, cô sợ mình rơi xuống, chỉ đành siết chặt lấy anh.
Theo mỗi bước anh đi, cơ thể của Giang Vãn Ninh sẽ rơi xuống thêm một chút.
Giang Vãn Ninh cũng không biết giờ đây Văn Thiệu đang nghĩ gì, đã đến giờ phút này rồi, thế mà khi ôm cô, anh vẫn còn duy trì bàn tay quý ông, bàn tay đặt ở hai bên đùi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-huong-sau-man-truong/2848433/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.