Hôm nay không có nhiều người đến đăng ký, sau khi Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu đi vào thì lấy số, chờ giây lát là đến lượt bọn họ.
Thủ tục được xử lý rất nhanh, khi nhìn con dấu dập nổi in xuống, trái tim Giang Vãn Ninh đập thình thịch.
Mặc dù bọn họ đã ở bên nhau một khoảng thời gian, nên làm gì thì cũng đã làm hết, nhưng khi thật sự được cầm quyển sổ đỏ trên tay, cô vẫn thấy kích động vô cùng.
Sau khi lên xe, Giang Vãn Ninh lật qua lật lại xem giấy chứng nhận kết hôn, trông vô cùng yêu thương “cưng nựng” nó.
“Công ty anh có thời gian nghỉ kết hôn không?” Cô bỗng hỏi anh như thế.
“Có.”
Văn Thiệu không biết rõ lắm về thời gian cụ thể và các bước cần làm, dù sao thì, nếu anh muốn nghỉ thì cũng không cần phải thông báo cho bộ phận nhân sự.
Có điều, mấy ngày tới đây anh không có thời gian rảnh để nghỉ ngơi, phải chờ đơn hàng lớn kia bàn bạc xong xuôi đã.
Giang Vãn Ninh tỏ ý cô hiểu chuyện này, đơn hàng trong tay anh là đơn hàng lớn nhất trong nửa năm qua của Tôn thị, bây giờ đang trong tình trạng nguy cấp, Văn Thiệu không thể bỏ việc trong tay để nghỉ kết hôn được.
“Không sao, hôm nay xem như là ngày tân hôn, ngày mai anh cần làm gì thì làm đi.”
Bọn họ vẫn còn cả đời để chung sống và quấn quýt lấy nhau, không vội vã chút thời gian ngắn ngủi này.
“Chờ đến Quốc Khánh, anh lại về nhà giải thích với cô chú.” Quả thật lần này đi đăng ký này diễn ra vô cùng vội vã, hai bên gia đình đều không biết.
Bên nhà họ Tôn thì cũng thôi, Tôn Hoàn Nam biết được thì sẽ chỉ thấy vui vẻ.
Nhưng về phía nhà họ Giang, Văn Thiệu luôn cảm thấy mình nên nói trước một tiếng cho Giang Thành Quân và Ninh Lăng biết.
Chẳng mấy chốc xe đã chạy đến cổng nhà.
Sau khi xe dừng hẳn, Văn Thiệu không vội xuống xe.
“Ngày tân hôn, buổi tối chúng ta ra ngoài ở nhé?”
Giang Vãn Ninh khẽ ho một tiếng, hơi xấu hổ: “Được…”
Hai người thu dọn quần áo ngày mai phải mặc và chút đồ dùng cần thiết, cất vào vali.
Văn Thiệu ngồi xổm trước tủ đầu giường trong phòng ngủ, chọn hai cái hộp rồi ném vào vali, lại vội vội vàng vàng đi đến tủ đựng hương trong phòng khách lấy hương xông.
Anh đã đặt một nhà hàng ngắm cảnh, nơi đó ở gần khách sạn mà họ sẽ ở vào ban đêm.
“Chẳng phải nhà hàng này khó đặt lắm sao?” Giang Vãn Ninh đến gần nhìn điện thoại của anh: ”Em nhớ lần trước em đi ăn cơm, Nhiễm Nhiễm đã đặt trước từ rất lâu mà cũng chỉ có vị trí ở sảnh lớn thôi.”
“Ừ, thỉnh thoảng khi làm tiệc thân mật thì công ty sẽ qua đó, có phòng VIP.”
Phòng VIP sẽ luôn được giữ lại cho bọn họ, không tiếp khách bên ngoài, đề phòng những khi cần bàn chuyện làm ăn thì còn có chỗ để đi.
Đặt trước nhà hàng và khách sạn xong, hai người họ không còn việc gì để làm nữa thì dựa vào ghế sô pha.
Bây giờ Văn Thiệu mới suy nghĩ kỹ lại, anh và Giang Vãn Ninh quen biết nhau hơn nửa năm rồi mà mình chưa bao giờ đưa Giang Vãn Ninh đi ăn được một bữa cơm đàng hoàng, cũng chưa từng chuẩn bị tỉ mỉ cho một buổi hẹn hò và những điều bất ngờ, thậm chí, ngay cả rạp chiếu phim cũng chưa từng đi.
Hình như bọn họ chưa từng làm những việc mà các cặp đôi yêu nhau sẽ làm.
“Còn lâu mới tới giờ cơm tối, em có muốn đi xem phim không?” Văn Thiệu kiến nghị.
Giang Vãn Ninh hơi ngẩn ra nhưng vẫn gật đầu, mở điện thoại của mình ra rồi chọn phim.
“Phim này đi.” Cô chỉ vào một bộ phim kinh dị nước ngoài mới chiếu gần đây: “Nghe nói là được đánh giá rất tốt.”
Cô đang định chờ phim lên web rồi xem sau, Giang Vãn Ninh chưa từng xem phim kinh dị trong rạp, bình thường đều xem ở nhà cùng bạn bè hoặc là Giang Vãn Trừng.
Trần Thư Nhiễm là một người nhát gan giống như cô, Giang Vãn Ninh cảm thấy nếu dẫn theo cô ấy ra ngoài xem phim kinh dị thì sẽ rất mất mặt.
Giang Vãn Trừng cũng không can đảm cho lắm, cho nên cậu từ chối ra rạp xem phim.
Văn Thiệu gật đầu: “Được.”
“Chắc là anh không sợ đâu nhỉ?” Vì để an toàn, Giang Vãn Ninh vẫn hỏi một câu.
Văn Thiệu suy nghĩ: “Chắc là không đâu.”
Anh chưa từng xem phim kinh dị, cũng rất ít khi xem phim, chắc là những thứ cố làm ra vẻ bí ẩn thế này sẽ không dọa được anh đâu.
Bên phía nhà hàng là một trung tâm thương mại, dưới lầu có một rạp chiếu phim có điều kiện tương đối tốt.
Giang Vãn Ninh lấy hàng cuối cùng của rạp couple, sau khi soát vé vào rạp, tổng cộng chỉ có hai cặp đôi ngồi trước mặt bọn họ.
Phim bắt đầu, bầu không khí vẫn còn rất bình thường.
Thi thoảng Giang Vãn Ninh lấy một miếng bắp rang nhai nhai, lại uống nước mà Văn Thiệu đang cầm.
Sau khi dần tiến vào cốt truyện, Giang Vãn Ninh nhìn màn hình không chớp mắt, ngay cả bắp rang cũng không ăn nữa.
Những đoạn cao trào thay phiên nhau xuất hiện, tình tiết mang tính hù dọa rất rất nhiều.
Hai cô gái ngồi phía trước không ngừng rúc vào lòng bạn trai, phát ra tiếng hét “đã qua quá trình kiềm chế”.
Văn Thiệu nhìn thấy cảnh tượng này thì nghiêng đầu nhìn Giang Vãn Ninh, cô mở mắt thật lớn, như thể là đang sợ sẽ bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào.
“A!” Đột nhiên cô gái ngồi phía trước hét lên một tiếng, sau đó vùi đầu vào lòng bạn trai cô ấy.
Chàng trai kia dùng tay mình che kín tai cô gái, khẽ an ủi bên tai cô ấy.
Giang Vãn Ninh nghiêng đầu uống nước, đã mở miệng đợi được một lúc rồi mà không thấy Văn Thiệu đưa ống hút đến bên miệng cô.
Cô đá nhẹ vào giày Văn Thiệu, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Uống nước.”
Một giây sau, Giang Vãn Ninh cảm nhận được người bên cạnh run lên.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, biểu cảm của Văn Thiệu trông cực kỳ nghiêm túc, anh ngồi ngay ngắn nhìn chằm chằm vào màn hình lớn. Dáng vẻ đó không giống như đang xem phim mà giống như đang mở Đại hội Liên Hợp Quốc hơn…
Cô tự đến gần uống nước, sau đó cầm tay Văn Thiệu.
Lạnh như băng.
Giang Vãn Ninh nắm tay anh sưởi ấm, sau đó chủ động khoác cánh tay anh, dán khuôn mặt mình vào.
Dần dần, Văn Thiệu đã thả lỏng hơn không ít, lưng cũng không còn thẳng tắp như vừa nãy nữa.
Trước khi đến đoạn k/ích thích tiếp theo trong dự đoán, Giang Vãn Ninh dán sát cả người mình vào Văn Thiệu, đưa tay ôm lấy eo anh.
Trong rạp phim lại vang lên mấy tiếng la hét nhỏ vụn, Văn Thiệu ôm chặt Giang Vãn Ninh theo bản năng.
“Em sợ à?” Anh cúi đầu xuống, hỏi bên tai Giang Vãn Ninh.
Giang Vãn Ninh mím môi, cuối cùng vẫn nói ra lời nói trái lòng: “Sợ…”
“Có muốn đi trước không?”
“Không muốn.”
Nửa đoạn sau đó, Giang Vãn Ninh vẫn luôn ôm chặt eo Văn Thiệu, tiện cho anh ôm mình khi sợ.
Mặc dù ban đầu Văn Thiệu thấy khá xấu hổ khi ôm cô suốt cả quá trình, nhưng lúc nhìn thấy động tác của hai đôi phía trước càng lúc càng khoa trương hơn, anh cũng làm theo lời trái tim mình bảo.
Phim kết thúc, đèn được mở lên hết.
Giang Vãn Ninh từ từ buông tay ra, hoạt động cổ và eo đang cứng nhắc.
Cô nhìn sang Văn Thiệu, mặt mũi anh trắng bệch nhưng vẫn cố chống đỡ.
“Thế nào? Hay không anh?” Giang Vãn Ninh cố ý hỏi anh.
Văn Thiệu thả lỏng vẻ mặt hơn không ít, vô cùng nghiêm túc phun ra một chữ: “Hay.”
Giang Vãn Ninh không nhịn được mà cười, lẩm bẩm: “Hay thì sau này cũng không xem nữa.”
Cô khoác cánh tay Văn Thiệu đi ra ngoài, nhận ra ánh mắt nghi hoặc của anh.
“Xem thêm hai lần nữa thì em sợ anh sẽ bị hù chết mất.” Cô thẳng thắn vạch trần sự bình tĩnh mà vừa nãy Văn Thiệu “ra vẻ” cho cô xem, sau đó cười nói với anh: “Ở ngoài anh cần thể diện, xem ở nhà thì em không ngại anh trốn trong lòng em kêu la đâu.”
Văn Thiệu nghe xong cũng không giận dỗi gì, hết cách nên chỉ biết cười cười: “Được, sau này xem ở nhà.”
Trước kia, đúng thật là anh chưa từng xem phim kinh dị có đề tài tương tự, cho nên anh không biết rằng, thật ra loại phim này cũng hơi hơi đáng sợ…
Ngoài rạp chiếu phim có một loạt các máy gắp thú, ban đầu Giang Vãn Ninh không định chơi, nhưng khi đi ngang qua lại bị thu hút bởi một chú cún đeo kính.
Cô bắt lấy người nào đó đang đi thẳng về phía trước: “Văn Thiệu.”
Giang Vãn Ninh chỉ vào chú cún trong máy: “Em muốn cái này.”
Văn Thiệu đi qua nhìn một chút, sau đó đi quét mã.
“Anh chưa từng chơi.” Anh nghe nói thứ này rất khó gắp, cho nên, với một lính mới như anh, xác suất cao là sẽ không gắp được.
Sau khi Văn Thiệu thử mấy lần thì đổi sang Giang Vãn Ninh gắp, hai người lần lượt gắp, gắp cả hai mươi lần mà vẫn thất bại.
Đã đến giờ hẹn ăn cơm tối, trước khi đi, Giang Vãn Ninh lưu luyến không rời mà nhìn chú cún đó: “Ngày mai em bảo Giang Vãn Trừng đi với em đến đây là được rồi, nó gắp thú giỏi lắm.”
Kỹ năng gắp thú của Giang Vãn Trừng đều do người chị này bức ép mà ra, đầu tư vào đó không biết bao tiền của, xem vô số giáo trình mới luyện ra được kỹ thuật tốt.
Sau khi Văn Thiệu nghe xong thì chú ý đến tầng lầu rồi cúi đầu xem điện thoại.
Buổi tối, khi ăn cơm, bỗng nhiên cửa phòng bị người ta gõ vang.
“Vẫn còn đồ ăn hả anh?” Giang Vãn Ninh nhớ là đồ ăn được đưa lên đủ rồi mà.
Văn Thiệu lau miệng, đứng dậy đi mở cửa.
“Tổng giám đốc Thẩm.” Anh nghiêng người để người ta đi vào, sau đó đóng cửa phòng lại.
Sau khi Giang Vãn Ninh nhìn thấy Thẩm Tri Hành thì đứng dậy theo bản năng: “Chào Tổng giám đốc Thẩm…”
Cô và Thẩm Tri Hành đã gặp nhau vào mấy ngày trước, khi cô đến đại học Giang Nam đón Giang Vãn Trừng về nhà đón Trung Thu thì vừa hay gặp Thẩm Tri Hành đi đón Nhan Nghiên. Ngày đó, cặp đôi này quấn quýt nhau nói lời tạm biệt, hai “phụ huynh” bọn họ chỉ đành lúng túng nói chuyện dưới lầu ký túc xá.
“Tân hôn vui vẻ.” Thẩm Tri Hành khẽ cười, sau đó đưa túi giấy đang cầm trong tay qua.
Văn Thiệu và Thẩm Tri Hành có quan hệ tốt như vậy từ lúc nào thế nhỉ, anh ta còn đích thân đến tặng quà tân hôn nữa chứ?
Nhận lấy rồi xem thử, Giang Vãn Ninh nhìn thấy bốn con thú bông trong đó.
“Lúc anh nhắn tin cho tôi thì tôi và bạn gái đang đi dạo phố ở trung tâm đó.”
Sau khi Thẩm Tri Hành nhìn thấy tin nhắn thì thấy khá kinh ngạc, gần đây anh ta và Văn Thiệu có qua lại trong chuyện làm ăn, đã cùng nhau ăn cơm vài lần, thấy đối phương cũng thuận mắt hơn trước.
Nhưng, dù có ra sao thì anh ta cũng không ngờ được rằng, ấy thế mà Văn Thiệu lại nhờ anh ta hỗ trợ tìm người lấy hai con thú bông từ máy gắp thú.
“Trung tâm đó do anh ta đầu tư.” Văn Thiệu giải thích với Giang Vãn Ninh.
“Có con cún cô muốn không?” Thẩm Tri Hành kéo ghế ra rồi ngồi xuống, uống hai ngụm nước: “Bọn họ lấy mấy con giống nhau tới, tôi mang hết chó qua đây luôn.”
“Có…” Giang Vãn Ninh mở lần lượt từng cái ra, nhìn thấy chú cún đeo kính kia: “Cái này.”
Thẩm Tri Hành cười khẽ một tiếng, sau đó nhìn về phía Văn Thiệu: “Tôi cũng đoán là con này.”
“Giống anh y chang.”
Văn Thiệu không phát biểu gì hết, dù gì thì cũng là anh nhờ vả người ta, bớt đáp trả anh ta một câu xem như là trả ơn.
Anh nhìn con thỏ màu trắng tai dài rũ xuống trong tay Giang Vãn Ninh lúc này rồi nhìn về phía Thẩm Tri Hành: “Đó là con thỏ.”
Ý nói mắt Thẩm Tri Hành không tốt, vừa mới nói mang theo bốn con chó tới vậy mà lại có một con thỏ bị lẫn vào đó.
Thẩm Tri Hành hơi nhíu mày, trông có vẻ như đang ghét bỏ, lại có thêm chút đắc ý: “Bạn gái tôi nói đó là chó, cô ấy nói người trẻ tuổi bọn họ đều nhận ra.”
“Đúng, đó là chó.” Giang Vãn Ninh ôm mãi không buông tay: “Con này cũng đáng yêu.”
Văn Thiệu khó chịu nhìn người còn lớn hơn mình một tuổi đang ở ngay trước mắt, cầm ly lên cụng với anh ta: “Hôm nay cảm ơn Tổng giám đốc Thẩm.”
“Không có gì.” Thẩm Tri Hành chậm rãi đứng dậy cài nút áo âu phục chuẩn bị đi: “Chị gái của bạn trai của cháu gái tôi tân hôn mà, tôi đến đưa quà cũng là điều nên làm thôi.”
Trước khi đi, anh ta cong môi: “Tôi chờ ngày anh gọi tôi là cậu nhỏ đấy.”
Sau khi tiễn người ra ngoài, Văn Thiệu đi đến bên cạnh Giang Vãn Ninh cầm con thỏ đó, à không, con chó.
Anh nhéo tai của con chó đó, nhìn Giang Vãn Ninh đang cười nhẹ nhàng: “Vui rồi chứ?”
Giang Vãn Ninh gật đầu: “Vui!”
Được trải nghiệm cảm giác kí/ch thích khi gắp thú rồi lại lấy được con thú mình thích, đương nhiên là thấy vui rồi.
“Em vui là được.”
Văn Thiệu đưa món điểm tâm ngọt của mình cho Giang Vãn Ninh, lẳng lặng nhìn cô bỏ vào miệng.
Qua một lúc lâu sau, sau khi Giang Vãn Ninh ăn xong món điểm tâm ngọt đó, anh mới hững hờ nói: “Vậy lát nữa tới anh vui vẻ.”
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Tổng giám đốc Thẩm: Ngày Trừng Tử kết hôn, tôi sẽ chặn cửa, anh không gọi tôi là cậu nhỏ thì tôi sẽ không cho em vợ của anh đưa cháu gái tôi đi đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]