Tôi là con gái của mẹ Na Anh và bố Ngạn Thần. Hôm nay tôi phải vào viện để thăm thằng bạn thân. Dương Long Thành chả hiểu chơi bóng kiểu gì mà gãy chân được.
Vừa vào phòng bệnh, nhìn cái chân cậu ta bị treo lên khiến tôi không nhịn được cười mà vẫn phải cố kiềm chế.
Ngô Hải Anh, cậu cười đúng không?Không!..Hzzz, thương bạn tôi quá.Quà đâu? Cậu thăm người bệnh mà đi tay không tới à?Tới thăm là được rồi, có mặt tôi chính là món quà ý nghĩa nhất đấy.Dương Long Thành cười đến mức rung cả giường
Tự tin gớm, biết tôi thích cậu nên cậu mới thoải mái vậy chứ gì!!Là cậu tự thích tôi đấy chứ, tôi có ép cậu thích tôi đâu.Tên ngốc nằm bẹp dí trên giường kia, có thể coi là thanh mai trúc mã của tôi. Cậu ta học cùng tôi từ mẫu giáo tới cấp ba luôn nè, đã vậy còn đòi thi cùng vào trường đại học. Hồi bé tôi không ưa Dương Long Thành lắm, bởi cậu ta là học sinh cá biệt, thành tích học tập kém, còn tôi thì luôn đứng đầu lớp, top khối và thuộc diện ưu tú của trường. Nhưng bù lại cậu ta rất giỏi thể thao, và thi thoảng thông minh đột xuất. Vì bố mẹ hai bên quen biết, nên tôi không tiện xua đuổi khi cậu ta cứ bám dính lấy mình.
Vậy mà cả tuổi thơ tới thời thanh xuân vườn trường của tôi lại gắn liền với tên ngốc đó.
Do sắp thi đại học, nên tôi mang đề cương ôn tập tới cho cậu ta.
Nằm viện nhưng cậu chỉ bó chân thôi, não, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-dau-yeu-it-lan-hai-dam-sau/3646080/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.