Ngôn Nhã xoay bên nọ, rồi lại xoay bên kia. Khi đã gần trưa, cô tỉnh dậy với một cơn váng đầu khó chịu. Và đập vào mắt cô là Dương tổng đang ngồi ghế nhìn chằm chằm.
- Dậy rôi hứm?
Nhìn thấy anh mà như nhìn thấy sói, cô hét ầm ĩ làm Dương Giao Long phải tới cốc đầu một cái.
- Trật tự, cô hét cái gì vậy?
Cô xoa xoa đầu phụng phịu, nhìn đi nhìn lại quần áo trên người.
- Dương tổng? Anh làm gì tôi rồi?
Dương Giao Long đứng hai tay chống hông, cô ngồi giường ngẩng mặt lên chất vấn.
- Đưa cô về đây, đặt cô lên giường....
Anh cố tình nói lấp lửng, cô thì sốt sắng, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Rồi?
Nhìn cô như vậy, Dương Giao Long lại cảm thấy đáng yêu.
- Rồi.... trông cô tới giờ, nghỉ làm mất buổi sáng, chắc phải nghỉ nốt buổi chiều mới lại sức. Cô chiếm hết giường báo hại tôi phải nằm sofa, đau hết cả người.
Ngôn Nhã nghi ngờ, cô lật chăn đứng dậy, thấy cả người ngoài đau đầu vì rượu thì không có gì bất thường, quần áo cũng còn nguyên không có gì đáng nghi.
Chúng ta chưa làm gì quá giới hạn chứ?Tôi cũng muốn gì gì lắm....Tức là chưa phải không?U!Cô trút ra một hơi thở phào, sau đó mỉm cười cảm kích.
Đội ơn anh! Dương tổng, tôi bất ngờ đó nha!Trong suy nghĩ của cô thì tôi là người thừa nước đục thả câu hửm?Không không. Ai lại nghĩ xấu cho nhau thế.Vậy thì nghĩ như nào?
Dương Giao Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-dau-yeu-it-lan-hai-dam-sau/3646075/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.