Trà này chưa uống đã thấy ngon rồi, hương thơm thật đặc biệt ạ.Đậm cũng là trà, nhạt cũng là trà. Nóng thì hương tỏa, nguội thì hương bay.Nghe câu này tự nhiên Tạ Na Anh thấy buồn cho chuyện tình cảm của mình quá.
Đây là trà gì vậy ạ? Khác với lần trước cháu được thử.Trà hái ở cây cổ thụ trăm năm tuổi. 1 năm chỉ thu hoạch được 2 hũ trà, ta có một hũ, một doanh nhân Nhật Bản sở hữu hũ còn lại. Làm héo trà trong ống nứa, cả cây to thu hoạch được 1 kg lá tươi. Phải do tay một nghệ nhân tầm cỡ mới làm ra được.Trái với suy nghĩ của ông cụ Ngô, Na Anh không suýt xoa nức nở hay trầm trồ khen ngợi, mà cô chỉ cười.
Vậy là có tiền cũng không mua được rồi.Đúng vậy, tiền thì nhiều người có, nhưng trà này trong nước chỉ mình ta có.Ông nội, ông thật giàu có.Ly trà đưa tới miệng chưa kịp uống, ông cụ Ngô phì cười với câu cảm thán hồn nhiên về điều ai cũng biết của cô cháu dâu này. Ai chả biết ông giàu nứt đố đồ vách, ai chả biết ông có trà xịn. Nhưng chưa ai dấm nói trước mặt, lại xin xỏ ké trà như cô cháu dâu chưa chính thức Tạ Na Anh đây.
Không phải có tiền, mà là giàu có hửm?Dạ. Có tiền thì chỉ là có tiền, còn giàu có là vừa có tiền, vừa có tầm. Giàu có còn ở nhân cách, đạo đức, trí thức, tư duy. Ông nội giàu còn sang nữa. Không phải ai giàu cũng sang, sang ở thần thái, khí chất.Ông cụ Ngô thấy Na Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-dau-yeu-it-lan-hai-dam-sau/3624720/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.