Tạ Na Anh được Ngô Ngạn Thần giữ chặt trong lòng. Dù nước mắt có nhòe đi tầm nhìn, nhưng cô vẫn nhìn thấy anh ấy cũng giống mình.
Hai người lớn đứng trên hè phố gần ngã tư đường đang ôm nhau và cùng rơi lệ.
Cô khóc nấc lên, không thể kiềm chế, chẳng nói chẳng rằng chỉ ấm ức nức nở.
Bao lâu rồi anh chưa được ôm Na Anh của anh một cái trọn vẹn?
Tay anh vỗ về cô, giọng run lên nói khẽ.
- Đừng khóc. Em đừng khóc, anh đau lắm. Em ngoan đừng khóc nữa, việc gì cũng có cách giải quyết. Cuộc sống có rất nhiều điều không như chúng ta mong muốn. Đừng khóc, anh sẽ ở đây, bên em và con trai chúng ta. Anh sẽ không ngu ngốc làm việc tùy ý nữa. Xin lỗi em, xin lỗi con chúng ta. Anh sai rồi, Na Anh à, xin em đừng khóc, xin em cho anh một lần được sửa sai. Có quá muộn không em? •
Chưa bao giờ anh nói với cô nhiều như vậy, cũng chưa từng hèn mọn cầu xin cô nhiều như vậy. Cô có thể cảm nhận được nỗi sợ của anh, sợ bị cô cự tuyệt. Anh càng nói, cô càng khóc nhiều hơn.
Nước mắt này rơi là sự nhẹ nhõm. Bởi với Tạ Na Anh, còn khóc được là còn cứu vãn được. Thời điểm cô trầm cảm nặng, thậm chí cô còn không khóc nối. Bố mẹ cô tưởng cô vô cảm, nhưng đầu phải, cô đa cảm và nhạy cảm thái quá.
Thời điểm bế tắc ấy, cô uống thuốc ngủ tự tử, biết cái chết sẽ tới mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-dau-yeu-it-lan-hai-dam-sau/3624702/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.