4h chiều, tại Ngô thị to đồ sộ, Na Anh hít một hơi sâu rồi đi vào. Cô được hướng dẫn lên phòng Giám đốc. Đập vào mắt cô là dáng vẻ ung dung làm việc của Ngô Ngạn Thần.
Phút chốc cô bị xao xuyến. Cảnh này thật giống Ngạn Thần cô yêu năm xưa, ngồi trong giảng đường tập trung ôn tập. Cô khóa dưới anh, cứ hết tiết là lon ton sang khoa của bạn trai đợi cùng tan học, thích ngắm nhìn hào quang học bá của anh. Cả sống mũi kia nữa, Anh Huy của cô được thừa hưởng từ bố là đây.
Anh ngẩng lên, hơi mỉm cười nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô. Hai tay anh rời đống văn kiện mà đan vào nhau.
- Nhìn anh mãi thế?
Cô lúc này mới khẽ thảng thốt và bất chợt xấu hổ. Na Anh đi tới trước mặt anh, đặt một bọc tiền mặt lên bàn, dứt khoát và không nhiều lời.
- Có cần đếm lại không?
- Không cần, anh tin tưởng em.
Ngô Ngạn Thần còn chẳng nhìn chỗ tiền ấy, mắt anh chỉ dán chặt lên người cô.
- Vậy là xong xuôi. Cho em gửi lời cảm ơn tới mẹ anh. Và cảm ơn anh.
- Ừm. Ngồi uống tách trà đã.
- Không cần, em phải về đón con.
Anh liếc qua đồng hồ, nhớ ra trường công thường không có xe đưa đón học sinh.
- Vài phút thôi, còn sớm mà.
- Em không muốn thân thiết với anh.
Sau trận chất vấn về Hoa Bạch Dương, anh vẫn bình thường như chưa có gì xảy ra, còn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-dau-yeu-it-lan-hai-dam-sau/3624684/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.