Nguyệt Hoa là động vật họ mèo, dính một tí nước đã nhảy tưng tưng lên, phải đợi người ta nhúng hẳn vào thùng nước mới ngoan ngoãn đứng yên. 
Mạnh tay một chút thì sợ Nguyệt Hoa bị thương, nhẹ tay một chút thì không bắt được y, Khương Sạn trầm mặc uống trà, nhìn cảnh diều hâu đuổi bắt gà con trong phòng. 
Cung nữ, thái giám chen chúc đuổi theo chủ nhân: "Công tử, đừng nghịch nữa..." 
Sức lực và hưng phấn từ lúc cưỡi ngựa vẫn chưa giảm, khoé mắt và đuôi lông mày Nguyệt Hoa đều cong lên, âm giọng cao vút: "Ta không tắm! Ta không tắm!" 
Đám nô tài không bắt được y, Từ Tu ngồi yên không hề nhúc nhích, vậy là không ai có thể đè ép được y nữa, trong cả Nam Uyển này chỉ Nguyệt Hoa là người to nhất. 
Nhảy từ trên ghế lên bàn, lại lạch bạch đáp xuống đất, vượt qua một đống cánh tay của thái giám cung nữ, bọn họ kinh hồn bạt vía đi đón y, chớp mắt một cái y đã nhảy tót lên giường. 
Tóc trên trán ướt nhẹp mồ hôi, người trên giường nhìn đám nô tài đang chật vật mà cười khanh khách không ngừng. 
"Cạch" một tiếng, Khương Sạn đang định thần uống trà đặt mạnh chén trà xuống bàn, đứng dậy, uy nghiêm ra lệnh: "Tất cả lui xuống." 
Thấy người trong phòng lục tục đi ra ngoài, Nguyệt Hoa không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, Từ Tu khi trầm mặt khiến y đánh mất tính ham chơi, vừa mới làm loạn xong, bây giờ y đã biết sợ. 
"Từ Tu..." - Nguyệt Hoa còn mang một chút may mắn trong lòng, nghĩ Khương Sạn sẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-dau-nhan-duoc-an-sung/973667/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.