Chương trước
Chương sau
Trương Phác Ngôn rút tayra từng chút, phòng khách sáng ngời mà hỗn loạn, giống hệt như lòng cô giờ phútnày. Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, lẳng lặng nói, “Em đối với Tần Uẩn động tâmlà thật, nhưng đừng nói là em sau này lại gả cho anh, mà thậm chí kể từ khibiết anh ta thích Phác Ngọc, em cũng chưa từng có liếc mắt nhìn qua anh ta ——Anh nghĩ rằng cả cõi đời này có thể có người nào giống như anh, để cho emTrương Phác Ngôn phải vì hắn mà chịu tổn thương. Anh toàn tâm toàn ý tính toánđể em gả choanh, yêu anh, từng bước từng bước thận trọng, làm sao có thể khôngthành công đây? Giờ này anh ở trong lòng em là cái gì vị trí, cần gì phải hỏinữa đây?”
Lý Ý đáy mắt cay xè, ngây ngốc, nóng bỏng nhìn cô, yết hầu cao thấp trượt, cổhọng giống như bị hun khói qua, kêu tên cô một tiếng cũng thực khó khăn... Từlần đầu tiên thấy cô cũng đã bắt đầu chờ cô nói ra lời này, hôm nay rốt cục đợiđến, thế nào cũng không nghĩ đến lại là trong tình cảnh thế này..
Trương Phác Ngôn đẩy tay anh ta vươn tới ra “Lý Ý, anh nói đó là tương kế tựukế, em lại thà rằng anh là đâm lao phải theo lao.”
Nói xong, cô cũng mặc kệ anh, cầm điện thoại trên bàn định để cho người đi đưaanh vào bệnh viện. Cổ tay chợt trầm xuống, anh ta thế nhưng lại tự chống dậy,từ từ đứng lên!
“Cho nên anh mới nói đều là anh không tốt.” Vừa dứt lời, anh không nhịn được hokhan một tiếng, bắt lấy điện thoại trong tay cô để lại chỗ cũ, thật sâu nhìn cômột cái, sau đó che vết thương bên sườn, hơi khom người, từ từ từng bước mộthướng ra phía ngoài, rời đi.
“Anh xác thực tính toán để em gả cho anh. Phác Ngôn, em nhất định không nhớ rõlần đầu tiên chúng ta gặp mặt sớm đến mức nào, em cũng nhất định không biết,lần đầu tiên anh nhìn thấy, có bao nhiêu kinh diễm. Phác Ngôn, anh làm sao cóthể đem người khác trở thành em? Người nào đã từng thấy Trương Phác Ngôn, làmsao còn có thể đem người khác trở thành em? Anh trăm phương ngàn kế, anh từngbước cẩn trọng, anh... đối với em là vừa gặp đã yêu!”
Trầm thấp mà khô khốc thanh âm theo một người một đường đi xa, Trương Phác Ngônở sau lưng anh, đứng thẳng tắp tại chỗ, cắn mu bàn tay không tiếng động khóclớn.
Cuộc đánh hội đồng của mãnh nam Trương gia này khiến cho vốn là đuối lý Lý gialập tức ngược lại chiếm thế thượng phong: con gái bảo bối của Trương gia cácngươi bắt bẻ cho vài câu cũng không được, rường cột của Lý gia chúng ta thìchẳng lẽ lại đánh được sao?! Còn ra tay nặng như vậy!
Lý gia cả tộc lên tiếng, Trương gia lại cũng không chút nào để ý, trong khoảngthời gian này hai nhà ầm ĩ không thôi. Ban đầu một cuộc hôn nhân mỹ mãn cảmđộng khắp cả thành phố, giờ phút này lại thành chuyện chê cười lớn nhất của cácđại gia trà dư tửu hậu.
Lý Ý bị thương thật không nhẹ: xương ống chân phải bị nứt, hai bên xương sườnmức độ tổn thương khác nhau, thậm chí còn kèm theo chút chấn động não.
Nhưng bị đưa đến bệnh viện, tỉnh lại sau hôn mê, người đầu tiên anh muốn gặp,như cũ vẫn là vợ anh.
“Nó thì coi như là vợ cái gì?! Ta Lý gia không có con dâu như vậy! Đi đem giấyly hôn Trương gia đưa tới cầm đến, nếu tỉnh rồi, thì ký một chữ đi! Sớm chấmdứt cho tốt!” Lý Kiến Nghiệp giận dữ không phải chuyện đùa, một phen phát táccong, ngã ngồi xuống ghế ngồi bên cửa sổ, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Lý phu nhân ở một bên khuyên, ngoảnh đầu lại nôn nóng muốn nói cái gì, lại thấythần sắc trên khuôn mặt gầy gò của con trai vẫn như cũ quật cường, bà vừa đaulòng lại không đành lòng, nghẹn ngào nói không ra tới nửa chữ.
Chưa đến một phút, quả thực một bản văn kiện được đưa tới. Lý Kiến Nghiệp cònchưa mở miệng, Lý Ý liền vật lộn đứng lên tự tay nhận lấy, một cái cũng khôngnhìn, trực tiếp xé thành hai nửa.
“Con muốn nghỉ ngơi, cha mẹ đi ra ngoài trước đi.” Anh mệt nhọc nằm xuống, ánhmắt nhìn trần nhà bình tĩnh không gợn sóng, giọng nói cũng như vậy “Con tuyệtđối sẽ không ly hôn với cô ấy!”
Lý Kiến Nghiệp bật dậy: “Nghịch tử!”
Lý Ý nhắm hai mắt lại.
Lý Kiến Nghiệp cuối cùng bị khuyên rời đi, trong phòng bệnh đã bị đập nát mộtmảnh hỗn độn. Lý Ý tựa vào đầu giường, tay chậm rãi xoa hai bên thái dương đauđớn không dứt.
“Cộc cộc cộc.”
“Đi ra ngoài” anh đầu cũng không nhấc, “Ai cũng không gặp.”
“Cô em vợ xinh đẹp khả ái cũng không gặp sao?”
Lý Ý nâng mắt, quả nhiên là Trương gia Trương Phác Ngọc giá lâm.
Trương Phác Ngọc quan sát một phòng hỗn độn cùng Lý Ý toàn thân thương tích,trên mặt viết sáu chữ to “Vui sướng khi người gặp họa”.
“Anh đừng trách các anh em đánh anh. Ba em lần này bị chọc tức, nhất định phảicho nhà anh biết mặt một chút, mẹ em khuyên thế nào ba cũng không nghe. Bây giờnghe nói anh bị đánh, ba được giải hận, nên cũng không nói đến chuyện đối phóvới nhà anh nữa.”
Lý Ý thở dài “Thả con săn sắt bắt con cá rô, anh hiểu được.”
“Anh hiểu là tốt rồi” Trương Phác Ngọc vẻ mặt “Thằng nhóc này còn rất hiểuchuyện”. “Các anh em đánh anh là vì tốt cho anh và chị của em, anh nên cảm tạbọn họ a ~”
Lý Ý khóe miệng giật giật mấy cái, yên lặng, ngón tay xoa thái dương thêm dùngsức.
Trương Phác Ngọc cũng mặc kệ hắn, hết nhìn đông lại nhìn tây.
Lý Ý chờ một chốc thấy cô vẫn như cũ không có động tĩnh, nhịn không được, thanhthanh ho khan một tiếng “Em vợ này?”
“Sao vậy?” Trương Phác Ngọc nghiêng đầu, tựa như cái gì cũng không biết hỏingược lại hắn.
“Em không có lời nào muốn nói sao?”.
“Nói? A, có!” Lý Ý quả nhiên sắc mặt lập tức phấn chấn, Trương Phác Ngọc âmthầm cười trộm, cố nhịn cười, nghiêm trang nói: “Thật xin lỗi a! Hồi khiêu vũnăm ngoái em không nên nói dối anh! Nếu sớm biết anh không phải là tính toánhưng sư vấn tội mà là muốn kết hôn với em, em liền nói thật cho anh biết em làTrương Phác Ngọc. Chậc!” Cô nói xong, vẻ mặt tiếc hận lắc đầu một cái.
Lý Ý có tu dưỡng tốt hơn chăng nữa cũng không nhịn được đen mặt.
Có thể thấy được bộ dáng tức giận của hắn, Trương Phác Ngọc lại càng vui vẻhơn.
“Em có vẻ như cảm thấy rất đáng tiếc?” Giọng nam du dương rơi xuống, một chàngtrai dáng vóc cao lớn mảnh khảnh đã từ ngoài cửa đi vào, dừng ở sau lưng TrươngPhác Ngọc, cười tủm tỉm đưa tay khoác lên vai cô.
Trương Phác Ngọc lập tức che miệng lại, mãnh liệt lắc đầu.
Tần Uẩn hiển nhiên đã thói quen chuyện này, cũng không so đo với cô. Anh hànhuyên đôi câu với Lý Ý, chợt vỗ vỗ cô vợ không hiểu chuyện “Thăm bệnh rồi thìchúng ta đi đi, nơi này cách phi trường khá xa, cũng sắp đến giờ lên máy bayrồi, chúng ta sớm chút lên đường đỡ khỏi bị muộn.”
“Vâng!” Trương Phác Ngọc rì rì gật đầu, liếc nhìn chàng trai trên giường bệnhtrầm mặc xoa huyệt thái dương “Chị gái em hận nhất là người khác tới trễ.”
Lý Ý quả nhiên liền lập tức bật phắt dậy “Cô ấy muốn đi đâu?!”
Tần Uẩn ưu nhã mỉm cười trầm mặc, Trương Phác Ngọc nghiêng đầu, kinh ngạc vạnphần: “A? Anh không biết sao?”
Câu xin lỗi của nữ tiếp viên hàng không vừa vang lên thì trong lòng Trương PhácNgôn liền căng thẳng, lúc trở lại sảnh chờ nhìn thấy cả một đoàn lộn xộn kia,liền biết mình đã đoán đúng.
Cô cũng không phí sức đi tìm Lý Ý, bước ra hai bước liền đứng lại, không baolâu tự nhiên là bị mấy lính cần vụ hoặc xa hoặc gần dõi theo. Cô chờ ở tại chỗ,dòng người xung quanh qua lại, đủ loại thanh âm hỗn tạp ập đến, nhưng cô vẫn cóthể rõ ràng nhận ra tiếng bước chân nặng nề hỗn loạn của anh.
Nhưng Lý Ý còn chưa đến gần cô, trong sảnh chờ liền ập vào đoàn người khác ——Trương tư lệnh mang theo mấy con trai khí thế hùng hổ đi đầu phía trước.
Lần này đã có kinh nghiệm, cả một đám núp ở phía sau, ai cũng không dám tiếnlên động thủ với Lý Ý, Trương tư lệnh tự mình giơ chân đạp anh nằm ngã trên mặtđất.
“Thật uổng phí ta trước đây coi trọng mày như vậy! Gặp chuyện lại muốn cứ nhưvậy mang theo Phác Ngôn bỏ trốn? Một chút trách nhiệm cũng không có!” Trương tưlệnh luôn luôn đem đứa con rể này so với con trai mình còn hài lòng hơn mấyphần, lần này tức giận không phải chuyện đùa.
Trương Phác Ngôn sớm thả xuống hành lý trong tay, tới đỡ anh dậy. Anh chốngmình từ dưới đất bò dậy, ho khù khụ không giải thích được, ấm ức vạn phần,“Phác Ngôn...” Anh bắt lấy tay cô, “Chuyện gì xảy ra? Không phải là bọn họ muốnđưa em đi Mĩ định cư sao?!”
Anh nhìn về Trương Phác Ngọc đứng giữa đám người, cô em vợ mới vừa rồi còn mặtân cần “mật báo” chính lúc này đang trắng trợn phẫn cái mặt quỷ với hắn.
Giữa nước sôi lửa bỏng, anh mới biết mình đã bị lừa...
Phác Ngôn trừng mắt nhìn em gái cùng với Tần Uẩn khoanh tay xem náo nhiệt mộtcái, đỡ chồng đứng lên, ngay trước mặt cha đang thổi râu trợn mắt cô không tiệnphát giận, không thể làm gì khác hơn là ghé vào lỗ tai anh nghiến răng nghiếnlợi: “Em gạt ba đi về quê mời ông ngoại ra làm cứu binh! Anh tên ngu ngốc này!Còn nói sẽ không bị Phác Ngọc lừa gạt?! Giờ thì tốt rồi a!”
Lý Ý nhìn một chút cô vẻ mặt tiếc hận rèn sắt không thành thép, lại nhìn mộtchút phía sau mình, này đó thủ hạ đang dùng ánh mắt không thể tin không chớpmắt theo dõi hắn, lại nhìn một chút nhóm mãnh nam ở Trương gia đối diện đangtrợn mắt nhìn hắn... Lý Ý cam chịu nhắm mắt lại, chán nản áp lên người cô.
An an ổn ổn nghiêm túc sống nhiều năm như vậy, toàn bộ mặt mũi hôm nay coi nhưđều mất hết.
“Kéo nó ra! Đem Phác Ngôn mang về!” Trương tư lệnh tiếng hô chấn động cả đạisảnh.
Lý Ý mở mắt ra, một phen kéo qua tay Phác Ngôn, khẽ gầm lên: “Đi theo anh!” Liền lôi cô thật nhanh chạy ra phía ngoài.
Người của Trương gia sau lưng muốn đuổi theo, người của Lý gia ngăn lại khôngcho, ầm ĩ náo nhiệt vô cùng. Trương Phác Ngôn đầu tiên bị anh lôi kéo, sau lạikhông biết vì sao càng chạy càng nhanh, nắm tay anh chạy ra khỏi sảnh chờ.
“Anh làm gì vậy?!” Cô vừa chạy vừa lớn tiếng hỏi.
“Bỏ trốn a!” Anh một thân thương tích, chật vật không chịu nổi chạy ở tronggió, chưa bao giờ từng có thích ý phóng túng như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.