Hai tuần liền sau đó, tôi phải học cách tự thôi miên để chống đỡ những buổi bình minh và hoàng hôn, những buổi ban ngày và ban tối nhớ về cô ấy. Liên tục nhắc mình: cô ấy chỉ là Flying Dance lướt trên mạng, và cô ấy đã từ chối cùng tôi bay nhảy trong đời. Tôi né tránh máy tính, tránh mọi thứ liên quan đến cà phê. Tôi nhốt mình trong đống sách và lũ bạn bè để trốn tránh cảm giác day dứt. Nhưng mọi cố gắng đều thất bại. Hoá ra đâu phải tôi không nhớ về cô ấy, mà chỉ là cố quên sự xúc động do nỗi nhớ đem lại mà thôi. Giống như thể không phải tôi không hít thở, chỉ có lúc không để tâm đến không khí. Con người ta có thể ngừng thở trong giây lát, nhưng không thể ngừng mãi. Tôi quyết định đi tìm Evan.
Hôm ấy là 15 tháng 1 năm 1998. Trời mưa từ sáng sớm, bắt đầu trở lạnh. Có lẽ do thời tiết, khi chạm vào nắm đấm cửa, tôi thấy tay mình hơi run rẩy.
- Xin hỏi Evan có nhà không?
- This is Evan speaking. May I have your name?
- Tôi... tôi...là Đồ Tồi...
Thật chẳng biết xưng tên làm sao, chắc cô ấy không biết bút danh jht, và lại càng không biết tên cha sanh mẹ đẻ của tôi, đành phải xưng thế này.
- Just a minute! I go down right now!
Một lát sau, có tiếng mở cửa rầm rầm, rồi bước chân dẫm lên cầu thanh bình bịch. Tiếng động và tiếng chân ấy chắc của một cô nàng mạnh mẽ lắm. Evan hiện ra ở cửa, cột tóc vắt võng lên bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-dau-ben-nhau/1214856/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.