Sau khi đưa mẹ vào giường ngủ, tự tay đắp chăn cho bà, biết chắc bà đã ngủsay, Uông Ngữ Đạt mới lặng lẽ rời khỏi phòng, đi vào phòng khách.
Trên ban công cửa sổ, một người đàn ông đang dựa người vào tường, gương mặtlộ vẻ trầm mặc.
Người đó chính là chồng cũ của cô, Viên Thiếu Tề.
Nếu như có thế, cô hy vọng anh sẽ không bao giờ xen vào cuộc sống của cô nữa,nếu cô đủ kiên nhẫn chắc đã có thể cự tuyệt anh bước vào cuộc sống riêng của côvà người thân.
Cô không muốn để anh nhìn thấy cô lúc này, không muốn phát hiện ra ánh nhìnthương hại trong mắt anh, bởi vì cô không cần, bởi vì cô không bao giờ hối hậnvới sự lựa chọn trước đây của mình.
“Mẹ em ngủ chưa?” Nghe tiếng bước chân nặng nề của cô , anh quay đầu lạinhìn.
Đôi môi cô miễn cưỡng nở nụ cười, “Vâng, bà ngủ rồi, Cảm ơn anh đã đưa hai mẹcon em về.”
Anh không lên tiếng, chỉ yên lặng chăm chú nhìn cô.
Cô bị anh nhìn không tự nhiên chút nào, âm thầm thở đều lấy lại bình tĩnh.“Anh muốn uống chút gì không? Trong nhà chẳng có gì để mời, trà nóng đượckhông?”
Anh gật đầu.
Cô đi vào căn bếp nhỏ hẹp, tối mù, pha một bình trà Ô Long, rót gần đầy vàohai cái chén.
Trong lúc làm, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt phía sau lưng làmcho sống lưng cũng cảm thấy nóng ran.
Mấy phút sau, cô nhẹ nhàng trở lại phòng khách, đưa cho anh tách trà nóng,bản thân cũng chậm rãi đưa chén trà lên miệng, nhâm nhi từ tốn, cốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-cau-hon-thu-hai/57820/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.