Cảm giác mọi chuyện xảy ra giống một cuộc giao tranh, không đúng, không phảigiao tranh, trong trận chiến này, chỉ có một mình cô phải đơn phương chống lại,anh ác ý khi dễ, mà cô không thể phản kích, đành phải bị động nghênh chiến.
Đối với đề án cô đưa ra, anh luôn có ý kiến, luôn không hài lòng, một thángnay liên tục giằng co mà vẫn chẳng thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Mệt mỏi, nhiều lúc thật sự muốn hô to, bỏ đi, cô nhận thua….
Anh thật sự làm cô cảm thấy thống khổ.
Nhưng anh là một người thông minh, cứ vào thời điểm cuối cùng lúc cô sắptuyệt vọng lại cho cô một chút hi vọng. Cô như con thú nhỏ trong bàn tay anh,tưởng sẽ bị bóp nghẹt, giãy dụa mà không thể nào thoát ra được.Anh đang vì luyếntiếc mà không buông tha cho cô sao?
“ Trông em có vẻ mệt mỏi”. Giọng nói quan tâm ấy chợt vọng về bên tai UôngNgữ Đạt. Tính anh vốn không phải là một người lạnh lùng….
Cô thở dài, nhận lấy ly cà phê nóng. Nhấp một ngụm, hương cà phê tràn vàokhứu giác, sự mệt mỏi, căng thẳng trầm xuống, đầu óc tỉnh táo trở lại.
Ai, thật đau đầu…
“Lại làm việc suốt đêm sao? Không phải vẫn khách sạn Xuân Duyệt kia chứ?”
“Còn chuyện gì nữa đâu!’ Uông Ngữ Đạt xoa xoa mặt mày một cách mệt mỏi “ThiếuTề…. À… Tổng giám đốc Viên dường như phải làm em cực khổ chết mới thấy vuivẻ.”
“Nếu vậy thì còn kiên trì làm gì”. Thái Duệ An nhìn cô, không buông tha. “Emrõ ràng có thể bỏ công việc này mà.”
“Không được, em không thể bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-cau-hon-thu-hai/57815/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.