Dương Hạo Tư ngủ đến khi tự tỉnh, đầu vẫn còn hơi nặng nề. Cậu xoay người nằm nghiêng một lúc mới phát hiện đây là giường của Mạnh Hạ Nhĩ.
Hai chiếc giường của bọn họ là loại giường đôi mua cùng lúc, nệm cũng đều dày, nên nằm lên chẳng có gì khác biệt.
Mạnh Hạ Nhĩ không ngủ cùng cậu, trên giường không hề có dấu vết, chắc anh ngủ ngoài sofa phòng khách. Dương Hạo Tư ngẩn người vài giây rồi chui đầu vào chăn, im lặng hét lên trong ba giây.
Điên thật rồi! Cùng lắm chỉ cần nhắc lại chuyện chia tay là được, sao cậu lại kể cả chuyện kia ra chứ! Tiểu Dương cuống đến mức lăn lộn loạn xạ trên giường. Cậu muốn kể với bạn bè, nhưng chuyện này đến cả bạn bè cũng chưa bao giờ nói, căn bản chẳng thể mở miệng.
Lăn đến mức cả người lẫn chăn cuốn lại như một con sâu lớn, cậu mới dần bình tĩnh, bắt đầu tự thôi miên bằng "nguyên lý tiềm thức" của Đào Phi Vũ: Dương Hạo Tư, khi cậu bệnh thì người điều khiển cơ thể là tiềm thức, là tiềm thức của cậu muốn thổ lộ bí mật đó với anh ấy... Tại sao lại là anh ấy? Vì cậu tin anh ấy... Khốn kiếp, tại sao mình phải tin tưởng bạn trai cũ, một "người đã c.h.ế.t" trong quá khứ chứ! May mà ngay sau đó, Dương Hạo Tư lại tìm được cái cớ cho bản thân: À, vì người đã c.h.ế.t mới có thể giữ bí mật.
Cậu bò dậy, rón rén hé cửa, định nhân lúc Mạnh Hạ Nhĩ không có ở đó thì chuồn về tầng trên. Ai ngờ Tương Mè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-cach-mat-thu-bay/5070878/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.