Ngày hôm sau, hai người tỉnh dậy. Mạnh Hạ Nhĩ thì không sao, chỉ là bả vai bị gối đến ê ẩm; còn Dương Hạo Tư thì lại bị cảm, mặt đỏ bừng, quấn chăn không chịu dậy.
Không tỉnh táo thì tốt, nếu không Mạnh Hạ Nhĩ thấy xấu hổ c.h.ế.t mất.
Anh đưa tay sờ trán cậu, thấy hơi nóng, vội lấy nhiệt kế đo. May mà chỉ là sốt nhẹ.
Chân còn khập khiễng, Mạnh Hạ Nhĩ chẳng thể bế người ta lên lầu, đành lấy thêm chăn đắp cho cậu trên sofa.
Đêm qua uống say, sáng ra anh đau đầu vì dư vị rượu. Nhìn thấy trên bàn còn hai quả lê, anh không nghĩ nhiều, bèn cho ít đường phèn vào nấu nước lê.
Ngày trước Dương Hạo Tư thường hay nửa đêm nấu lê ăn, lại nhất định phải gọt một miếng cho Tương Mè, bảo rằng "hai người chia lê thì sẽ chia lìa".
Đúng là mê tín, mà xem ra cũng chẳng có tác dụng gì.
Mạnh Hạ Nhĩ vốn ít khi ốm, t.h.u.ố.c cảm trong nhà đã quá hạn, tính ra là chỗ Dương Hạo Tư tích trữ từ hồi đó. Anh chỉ còn cách gọi shipper mang t.h.u.ố.c đến.
Tiếng mở cửa lấy đồ ăn làm Dương Hạo Tư tỉnh dậy, cậu xoay người một cái thì bịch ngã lăn từ sofa xuống đất, nằm sững một lúc mới hoàn hồn.
Tương Mè chạy lại l**m mũi cậu. Ôm lấy chó, cậu mới bò dậy, hắt hơi một cái, nhìn thấy Mạnh Hạ Nhĩ bưng túi t.h.u.ố.c đi tới.
"Em cảm rồi, uống nước lê trước hay uống t.h.u.ố.c trước?" Mạnh Hạ Nhĩ hỏi.
"Uống nước lê... hắt xì!" Vừa nói, Dương Hạo Tư mới phát hiện giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-cach-mat-thu-bay/5070875/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.