Còn ba ngày nữa mới đến đêm giao thừa, Dương Hạo Tư cuối cùng cũng phải ra ngoài đi làm.
Theo tính nết cậu, dịp Tết nhất định phải cho mình nghỉ ít nhất mười ngày, chỉ cần chưa đói c.h.ế.t thì tuyệt đối không đi làm. Lần này chịu đi làm hoàn toàn là bất đắc dĩ.
Cậu không muốn nợ Mạnh Hạ Nhĩ tiền, càng không muốn nợ nhân tình.
Trong danh bạ có người bạn ở tòa soạn nói chuyên viên trang điểm vốn định mời xảy ra chuyện không đến được, hỏi có ai thay ca không. Cậu lập tức giơ tay nhận, xách thùng đồ trang điểm chuẩn bị ra cửa.
Trước khi đi, cậu chải lông cho Tương Mè thật gọn gàng, cũng chuẩn bị sẵn thức ăn cho chó.
Tương Mè thấy cậu xách thùng bèn tưởng lại bỏ đi, lăn lộn làm nũng không chịu cho đi, còn đòi chạy theo.
Dương Hạo Tư chẳng còn cách nào, đành gọi Mạnh Hạ Nhĩ ra bế chó.
Mạnh Hạ Nhĩ xách con ch.ó sau gáy, hỏi: "Đi đâu thế?"
Dương Hạo Tư lười hóa trang, chỉ đeo khẩu trang đen, đứng trước gương chỉnh lại tóc: "Tôi đi đứng đường."
"Ha, khách của cậu cũng thật chẳng kén chọn gì."
Mạnh Hạ Nhĩ lạnh lùng hừ một tiếng. Nhìn thùng đồ trang điểm kia, anh biết ngay đối phương đi làm gì.
Có điều, anh lại không biết trong chiếc thùng quen thuộc đó lại dán một tấm ảnh đen trắng xa lạ. Mở thùng ra chính giữa, còn có một cặp câu đối do chính tay Dương Hạo Tư viết: "Mỉm cười nơi cửu tuyền, trời người cùng thương xót."
Mạnh Hạ Nhĩ cảm thấy Dương Hạo Tư hoàn toàn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-cach-mat-thu-bay/5070861/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.