Dương Hạo Tư treo vali lên sau xe lăn của Mạnh Hạ Nhĩ, ôm ch.ó trong ngực, lại quay về căn nhà hai năm trước.
Nơi này chẳng có gì đổi thay, thậm chí câu đối dán trước cửa vẫn là loại cậu dán từ hai năm trước, giờ đã rách nát tả tơi.
Khi Dương Hạo Tư đang nhìn quanh, ngổn ngang cảm xúc, thì Mạnh Hạ Nhĩ lại đang vật lộn với chùm chìa khóa trong túi.
Cái móc chìa khóa đôi của hai người anh vẫn chưa đổi, hoàn toàn do lười biếng. Giờ sắp mở cửa mới sực nhớ, không thể để đối phương nghĩ mình còn vương vấn, bèn cạy xuống cho bằng được.
May mà Dương Hạo Tư chẳng để tâm đến chìa khóa. Vừa vào nhà, việc đầu tiên cậu hỏi là: "Khăn lau chân của Tương Mè để đâu rồi?"
Mạnh Hạ Nhĩ hầm hừ bảo: "Dưới gầm bàn trà." Thấy người kia hí hửng chạy đi, anh thầm nghĩ: vào nhà cũng không buồn phụ mình đẩy xe lăn, chỉ biết lo cho con ch.ó thôi.
Anh đành tự đứng dậy, cất xe lăn sát bên ghế sofa.
Bên này, Tiểu Dương lấy khăn, cẩn thận lau từng kẽ móng cho Tương Mè, sạch sẽ tinh tươm.
Tương Mè ngoan ngoãn đưa chân, cái đuôi lại không ngừng vẫy phất, còn nũng nịu kêu ư ử, đôi mắt đen láy lấp lánh như muốn ngấn lệ.
Dương Hạo Tư vốn là kẻ giàu tình cảm, v**t v* cái đầu nhỏ của nó, ôm lên hôn hít: "Bảo bối à, lông bẩn hết rồi, là lỗi của mẹ, lẽ ra phải mang con đi cùng. Cái đồ c.h.ế.t tiệt này chẳng biết tắm rửa cho con gì cả..."
Mạnh Hạ Nhĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-cach-mat-thu-bay/5070856/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.