Chương trước
Chương sau
Thời điểm cuối hè đầu thu, Tô Diêu nhậnđược cú điện thoại khó hiểu của biên tập. Biên tập đại nhân giọng nóilại hưng phấn rất dị thường không giải thích được —— cho nên làm cho TôDiêu càng thêm không giải thích được.

” biên tập đại nhân của tôi, ngài đây là sao? Ra cửa nhặt được tiền sao?”

Phương tỷ không để ý tới lời đùa cợt của nàng, nói: “Bớt lắm mồm . Ta hỏi ngươi, câu lạc bộ sách giữa tháng saungươi có tính ra mặt hay không?”

Tô Diêu cau mày: “Ngươi biết là ta không thích đi mà.”

Không phải tự cho là thanh cao —— mà là nàng rất lười. Lười đối mặt với nhiều người như vậy, lười trả lời đủ loại vấn đề.

Phương tỷ không ngạc nhiên khi nghe câutrả lời —— nếu Tô Diêu nàng muốn đi, kính của nàng sẽ rớt xuống mất. Cho nên nói tiếp: “Như vậy, câu lạc bộ sách lần này quy mô lớn hơn nhữnglần trước, chúng ta và【 Hành Vân Lưu Thủy 】 cùng nhau tổ chức, cho nênđối với một số tác giả có thành tích khá trong mấy năm gần đây sẽ có vài phần thưởng khuyến khích. Là chuyến du lịch 5 ngày cho hai người đếnHải Nam. Ngươi đã ở trong danh sách nhận thưởng. Như thế nào? Hai cái vé này có muốn hay không?”

【 Hành Vân Lưu Thủy 】 Tô Diêu cũng biết, cùng【 Mộng Khê Bỉ Đàn 】là những web văn học đứng hàng đầu. Dưới cờ cóvô số tác giả ưu tú.

Tô Diêu khiêu mi: “Đợi chút, trước tiên ta hỏi thành tích của ta ở đâu ra?”

Phương tỷ cười đến thâm thúy: “Thànhtích ở chỗ 《 Thi Thiên 》 xuất hiện trên thị trường ngắn ngủn mấy thángđã tiêu thụ hơn mười mấy vạn quyển. Còn không nổi bật?”

Tô Diêu không biết tại sao, chỉ cảm thấy trong lời Phương tỷ nói có gì đó —— chẳng lẽ bởi vì kỳ sinh lý của mình đến nhanh nên thành đa nghi rồi?

Nhìn Tô Diêu trầm mặc, Phương tỷ khuyên: “Ngươi ngoài đi làm đều ở nhà lên mạng, cứ không ra ngoài như vậy saođược. Đi chơi, thả lỏng một chút. Nói không chừng sẽ có linh cảm mới.”

Tô Diêu than thở —— mình có chỗ nàokhông thả lỏng sao? Quả thực lỏng ngang với ruốc thịt rồi, ở nhà làtrạng thái hoàn toàn không có xương. Tan sở là làm tổ trên cái giường to thoải mái, tựa vào đầu giường ôm lấy máy vi tính.

Nhớ tới cuộc sống “xa hoa dâm dật “củamình, Tô Diêu nhất thời cảm thấy thật sự xin lỗi đảng cùng nhân dân, lại nghĩ đến lời Phương tỷ nói có đạo lý, cho nên cũng đồng ý: “Tốt.”

Tán gẫu hai câu, Tô Diêu đại khái hỏithăm phản hồi về tác phẩm mới, sau đó trong tiếng cười có phần quỷ dịcủa Phương tỷ kèm theo một câu “Tốt vô cùng”, Tô Diêu lại cảm thấy không giải thích được, sau đó cúp điện thoại.

Một hồi lâu ngồi vuốt má, chạy đến phòng khách xem lịch, không may đụng vào Trì Thủy Mặc đang tới phòng ngủ tìm nàng.

Trì Thủy Mặc đỡ lấy hông làm cho nàng đứng vững: “Làm cái gì mà chạy liều mạng như vậy ?”

Tô Diêu cau mày: “Muốn đi xem lịch.”

Trì Thủy Mặc buồn cười nói: “Vậy em gấpgáp như vậy làm cái gì? Lịch cũng không có chân, cũng sẽ không chạymất.” Vừa nói vừa đi theo Tô Diêu đến phòng khách.

Chỉ thấy tiểu nữ nhân kia ở trước lịchnói nhỏ một mình, trong miệng nói gì đó “Chưa tới ngày. ” ” chẳng lẽtrước đó?”… những câu như thế, Trì Thủy Mặc không khỏi mở miệng hỏi:“Phải ghi nhớ chuyện quan trọng gì sao?”

Tô Diêu cũng không quay đầu lại, nói: “Em đang tính kỳ sinh lý của em.” (bó tay…e phục chị)

“…”

Đại Thần biết vậy nên im lặng. Duỗi dàicánh tay đem Tô Diêu kéo qua, mình ngồi ở trên ghế sa lon, lại để cho Tô Diêu ngồi trên đùi mình, xoa đầu của nàng cười nói: “Yên tâm, cònkhoảng mười ngày nữa.”

“Ah, ” Tô Diêu gật đầu, ngược lại nghĩ đến cái gì, hoảng sợ nhìn Trì Thủy Mặc, “Làm sao anh lại biết kỳ sinh lý của em?”

Trì Thủy Mặc khiêu mi, nhất thời cườiđến —— nói không ra lời tà mị: “Nữ nhân, trong một tháng anh có hơn 20tối rất bận rộn, chẳng lẽ em cho rằng anh còn không nhớ nổi mấy ngàynhàn rỗi đó sao?” (anh này hoang dâm vô độ qúa thể)

Tô Diêu khuôn mặt ửng đỏ: “Lưu manh!”

Tô Diêu cảm thấy rất ảo não —— rõ ràngmình trước kia bất luận là trong trò chơi hay thực tế cũng là một ngườiđi đùa giỡn kẻ khác —— nhưng kể từ khi Trì Thủy Mặc xuất hiện, địa vịcủa mình lại thành kẻ bị đùa giỡn. Hắn nói lời có chút mập mờ, lại hàmsúc, kết quả cũng có thể làm cho mình mặt đỏ tới mang tai.

Nghĩ tới đây, Tô Diêu không phục, cắn răng trừng mắt nhìn Trì Thủy Mặc.

Trì Đại Thần làm sao có thể sợ ánh mắt này, cho nên khẽ cười tựa vào trên ghế sa lon: “Mới vừa rồi aigọi điện thoại tới ?”

Tô Diêu lúc này mới nhớ tới chuyện của Phương tỷ, liền hỏi: “Giữa tháng sau anh có thời gian không?”

Trì Thủy Mặc khiêu mi hỏi thăm.

Tô Diêu nói: “Mới vừa rồi Phương tỷ gọiđiện thoại nói tháng sau có câu lạc bộ sách, nhưng em không muốn đi,nàng nói cho em hai vé đi du lịch Hải Nam 5 ngày.”

Vừa nói lại khẽ cau mày: “Kỳ quái, saoem cứ có cảm giác bị tính kế. Cảm giác hôm nay Phương tỷ nói chuyện làlạ. Trước kia cho dù sách của em bán được tốt như thế nào thì tỷ ấy cũng không như thế này mà? Đây là tại sao…”

Trì Thủy Mặc ngoắc ngoắc khóe môi, nói: “Để anh sắp xếp một chút, tháng sau cố gắng bỏ ra thời gian.”

Tô Diêu gật đầu, mới vừa muốn nói gì,nhất thời lông mày mới giãn ra lại nhăn lại, liếc xéo Trì Thủy Mặc bộdáng vô hại tựa vào trên ghế sa lon: “Xin hỏi, tay của anh đang làm cáigì vậy?”

Trì Thủy Mặc vung lên tay của mình, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, móng tay được cắt vô cùng sạch sẽ:“Anh hỏi nó rồi… Nó nói, phải làm mới biết được.”

Dứt lời lại đem để tay trở về vị trí cũ—— trên bờ eo Tô mỗ .

Tô Diêu mắt trợn trắng: “Đồ rắm thối!”

Trì Thủy Mặc híp mắt, tay cũng nới ra, ngược lại khẽ dùng sức bấm thắt lưng Tô Diêu.

Chỗ kia vừa vặn là tử huyệt của Tô Diêu —— tuyệt không thể đụng vào, nếu không sẽ khiến nàng ngứa muốn chết.

Tô Diêu thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Anh làm gì thế? !”

Trì Thủy Mặc vẻ mặt nghiêm trang : “Giúp em sửa đúng thói quen nói bậy.”

Tô Diêu cả giận nói: “Rõ ràng là anh muốn ăn đậu hủ… chờ chút, tiếng gì?”

Trì Đại Thần vẫn bình tĩnh, mặt không đỏ hơi thở không gấp nói: “Tiếng tim đập…”

Tô Diêu cũng đỏ mặt —— đáng tiếc không phải là xấu hổ, mà là tức.

Kèm theo tiếng “Ba”thứ hai, Tô mỗ rốtcục không nhịn được nhảy dựng lên kêu: “Nghe cái rắm nhà anh! Đây rõràng là tiếng mở nút áo lót của lão nương! Trì Thủy Mặc anh…”

Lười nghe Tô Diêu tiếp tục nổi giận kêuloạn, Trì Thủy Mặc trực tiếp bắt nàng trở lại đặt trên ghế sa lon, cúiđầu tìm đôi môi đang không ngừng tuôn ra những từ khó nghe, hôn lên.

Một hồi lâu chờ Tô Diêu an tĩnh lại, mới ở bên tai nàng cười nhẹ nói: “Nữ nhân, em nói nhiều quá.”

Sau đó đem Tô Diêu ôm, chạy thẳng tới phòng ngủ.

Tô Diêu chống đỡ cái đầu rên rỉ, mặc dùnàng là rất thích cái giường lớn trong phòng ngủ kia, nhưng mà, nhưngmà, vận động trên giường nàng thật sự chịu không nổi …

Khóc không ra nước mắt nhìn Trì Thủy Mặc cười híp mắt, đưa tay chống đỡ ở hai bên đầu mình, mắt nhìn mình, TôDiêu rất hối hận không kịp thỏa hiệp: “Nếu không nói thô tục nữa , chúng ta xem lại một chút đươc không? Nghĩ cách khác được không.”

Trì Đại Thần cười từ chối: “Trừng phạt là để em khắc sâu ấn tượng. Nên chấp nhận chịu phạt đi, đừng nói dư thừa .”

Nói xong liền áp xuống.

Tia hi vọng cuối cùng của Tô Diêu tan biến. Trong bụng thầm nghĩ mình nên đi học một chút Không thủ đạo… để lấy bạo khắc bạo ——

Dĩ nhiên chỉ là nghĩ mà thôi, ít nhấtcho đến bây giờ, nàng chỉ có thể chờ bị “trừng phạt” sau đó nằm trên cái giường thoải mái này ngủ thẳng đến sáng sớm đi làm.

Xong việc Tô Diêu tỏ thái độ chỗ nào cóáp bức chỗ đó có đấu tranh kiên cường. Quấn trong chăn mở to mắt, mộtgiây sau híp hai mắt quyết tâm nhìn chằm chằm Trì Thủy Mặc đang mặc quần áo bên giường.

Mà Trì Đại Thần vẫn cười vô cùng thiệnlương, cho Tô Diêu một kích cuối cùng: “Đừng nằm mơ. Ở đâu có phản kháng thì ở đó có áp bức mạnh mẽ hơn. Anh đến công ty, em nghỉ ngơi đi,ngoan.”

Vừa nói giúp Tô Diêu kéo lại chăn, hôn lên trán nàng, xoay người ra khỏi phòng.

Tô Diêu đưa mắt nhìn bóng lưng Đại Thần rời đi, vùi vào trong chăn kêu khổ: không nên đùa như vậy.

*

Vốn tưởng rằng Trì Thủy Mặc không nhấtđịnh dành thời gian cùng mình đi Hải Nam —— hắn có nhiều việc bận rộnnàng biết. Tối nào nàng cũng nằm mơ, lúc tỉnh dậy đi vệ sinh nhìn thấyđèn thư phòng vẫn sáng. Cho nên nàng đã sớm mang máy vi tính của mình ởthư phòng kia vào phòng ngủ. Thứ nhất là giường tương đối thoải mái, thứ hai tránh quấy rầy hắn.

Ở trên phi cơ, Tô Diêu nhìn khuôn mặt nam tử bên người an tĩnh ngủ say, Tô Diêu nhất thời cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Hải Nam khí hậu vẫn rất nóng bức, ởthành phố Z thời tiết đã phải mặc áo choàng, ở đây hận không thể cởixuống một lớp da để tỏa nhiệt.

Nhưng mặt biển xanh thẳm, cây dừa caoto, từng trận gió mang theo mùi vị muối biển, Tô Diêu mỗi ngày đều chơiđến quên hết trời đất ——

Trừ bơi lội.

Lại một lần nữa nhìn Trì Thủy Mặc thânthể thon dài chắc chắn từ trong bể bơi hiện ra, bọt nước trong suốtchiếu đến làn da trơn bóng, thế cho nên mỗi động tác đều được ánh sángmặt trời chiếu rọi, tạo nên hiệu ứng đặc biêt…. Tô Diêu không khỏi nuốtnước miếng —— ai nói mỹ nhân nổi trên mặt nước mới làm cho người hoamắt? Nam sắc cũng có thể ăn được…

Mất hồn như thế, hoàn toàn không chú ýtới Trì Thủy Mặc đã đi tới nằm xuống ghế bên người mình, cầm lấy khănlông lau nước trên tóc, có chút hăng hái nhìn vẻ mặt Tô Diêu, cười nói:“Nương tử, ánh mắt kia của em sẽ làm anh rất muốn tự phòng vệ.”

Tô Diêu lúc này mới giật mình tỉnh lại,trợn mắt nói: “Giả bộ căng thẳng cái gì? Thân thể nhỏ bé kia của ngươitrẫm có nơi nào chưa xem qua.” Lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện đãmuộn.

Quả nhiên Trì Đại Thần cười càng thêm mập mờ: “Ah… ra là như vậy a…”

Tô Diêu không để ý tới hắn, bưng cốc nước dừa mát lạnh bên cạnh lên uống.

Trì Thủy Mặc đột nhiên mở miệng nói: “Đi thôi, anh dạy em bơi.”

Tô Diêu than thở —— tự vạch áo cho người xem lưng. Đúng vậy, nàng Tô đại tiểu thư thích biển rộng, thích nghịchnước, nhưng đáng xấu hổ nhất chính là mười phần vịt lên cạn.

Khoát khoát tay cự tuyệt: “Thôi đi , em không có cái thiên phú ấy.”

Từ nhỏ đến lớn không biết bị cha ném đihọc bơi bao nhiêu lần, để nàng học bơi, nhưng kết quả cuối cùng luôn làgiáo viên thà trả lại học phí còn hơn là dạy… Gỗ mục không thể khắcđược.

Trì Thủy Mặc cười nói: “Nương tử không tin anh có thể dạy em?”

Tô Diêu bẹt miệng: “Em không tin em cóthể học xong. Sợ đả kích anh, làm anh buồn bực đến mức cong cả đầu cầubơi. Nếu làm hỏng em còn phải bồi thường.”

Trì Thủy Mặc khẽ cười một tiếng, trựctiếp kéo Tô Diêu từ ghế nằm lên, kéo cái khăn lông lớn trên vai nàngxuống, lôi nàng đi tới bể bơi.

“Này.” Tô Diêu giãy dụa. Trong bể bơi rất nhiều người, nàng không muốn mất mặt trước họ có được hay không?

Nhưng Trì Đại Thần đã nói cái gì, ở đâucó phản kháng thì ở đó có áp bức mạnh mẽ hơn —— cho nên Tô Diêu bị némvào hồ bơi. Hơn nữa bị cưỡng chế học đến trưa.

Khi Thái dương công công vừa lớn vừa độc trở về nhà, Tô Diêu rốt cục dưới sự dốc lòng dạy dỗ của Đại Thần đã học xong —— bơi chó – -

Đại Thần cũng không khỏi than thở: “Emthật sự không có thần kinh bơi lội, ” ngẩng đầu nhìn Tô Diêu mệt gầnchết, đầu tóc đầy nước, bộ dạng có chút chật vật, lần nữa gật đầu khẳngđịnh, “Cái này, thật không có.”

Tô Diêu giận, đem khăn lông ướt vứt lên người Trì Thủy Mặc: “Còn dám nói?”

Rõ ràng hắn cả buổi trưa đều ăn đậu hủ là chính, dạy bơi là phụ, bây giờ còn có thể nói những lời lẽ hùng hồn như thế.

Tô Diêu mắt trợn trắng: “Lần này em thật sự thật sự —— không tin anh có thể dạy em! Bởi vì anh căn bản không phải muốn dạy em.”

Đại Thần ngửa mặt lên trời thở dài: “Bây giờ mới biết sao, quá ngốc nghếch mà.”

Tô Diêu hộc máu.

Cãi nhau ầm ĩ trở về phòng, Trì Thủy Mặc kín đáo đưa cho Tô Diêu một cái hộp, nói: “Lát nữa thu xếp xong qua nhà ăn cạnh hồ bơi, anh có việc muốn nói với em.”

Tô Diêu vốn không giải thích được nhưng lúc nhìn thấy lễ phục màu đen trong cái hộp nằm kia nhất thời có chút hiểu rõ.

Trì Thủy Mặc rất hiểu nàng, biết nàng thích màu đen. Hơn nữa váy đơn giản lại thanh lịch , không rườm rà chút nào.

Tô Diêu vui vẻ sắp xếp xong, đi tới phòng ăn mà Trì Thủy Mặc nói

Phòng ăn này cách phòng khách hơi xa một chút. Cho nên khách đến không phải là nhiều. Nhưng là Tô Diêu rấtthích nơi này, bởi vì thấy hồ bơi, ban đêm ánh đèn chiếu xuống gợn nướclăn tăn, lại thêm an tĩnh, là nơi làm cho người ta thấy rất hưởng thụ.Từ buổi chiều đầu tiên nàng cùng Trì Thủy Mặc trong lúc vô tình tới nơinày uống chút đồ uống, liền đã thích chỗ này.

Xem ra, ai kia cố ý chọn đây.

Tô Diêu cười, hướng bạch y nam tử đã ngồi bên cạnh bàn ăn đi tới.

Ngồi xuống. Dùng cơm.

Trì Thủy Mặc gọi trước hai phần bò bíttết. Lúc bưng lên vẫn không quên đem một phần cắt nhỏ rồi mới đặt ởtrước mặt Tô Diêu. Tô Diêu không khỏi nhó đến cảnh tượng hai người lầnđầu tiên ăn cơm.

Cho nên nói: “Em không thích ăn bò bít tết.”

Trì Thủy Mặc khiêu mi, thấy Tô Diêu trong mắt ranh mãnh, cũng cười nói: “Là không thích ăn hay là không biết ăn?”

Tô Diêu đành phải cầm lấy dĩa ăn, bớt được việc ai đó cắt thịt bò đưa vào trong miệng.

Từ đầu đến cuối bữa an, Trì Thủy Mặc cái gì cũng không nói. Để cho Tô Diêu trong bụng đã chứa nhiều phỏng đoánkhông khỏi lên tiếng hỏi thăm: “Anh không phải là có chuyện muốn nói với em?”

Trì Thủy Mặc gật đầu: “Uhm.” Vừa nói từ dưới mặt bàn đưa tay cầm cái hộp.

Khi hắn làm động tác này ánh mắt Tô Diêu không khỏi sáng lên, nhưng khi nhìn thấy cái hộp được mang lên, lạikhông khỏi thấy ảm đạm —— cái hộp lớn như vậy, không phải rồi.

Trì Thủy Mặc đem từng biểu hiện nhỏ bé trên mặt nàng nhìn ở đáy mắt, âm thầm cười cười, đẩy cái hộp trên tay tới.

Tô Diêu bình tĩnh, lấy tới đánh giá chốc lát, quơ quơ hỏi: “Bên trong là cái gì?”

“Mở ra xem một chút.”

Tô Diêu mở cái hộp ra.

Suy nghĩ hết mức có thể, cho dù khôngphải là chiếc nhẫn, cái hộp lớn như vậy, xa hoa như vậy, trong hộp cóthể là dây chuyền,vòng đeo tay chăng? Nhưng không ngờ tới, khi nhìnthấy, chỉ thấy được ——

“Đĩa CD?” Tô Diêu hoàn toàn há hốc mồm.

Ngẩng đầu nhìn Trì Thủy Mặc, thật sựkhông hiểu hắn tặng mình cái này để làm gì . Bên trong cái đầu nhỏ suynghĩ đến nụ cười hơi thần bí của Đại Thần, cuối cùng chọn được một ýnghĩ chốt hạ —— hắn không phải là muốn cùng mình xem mấy bộ phim ngườilớn đó chứ?

Trì Thủy Mặc nhìn thấy vẻ mặt kia của Tô Diêu cũng biết nàng không có nghĩ đến cái gì tốt, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Thu hồi ngay mấy suy nghĩ đó của em đi.”

Tô Diêu bĩu môi: “Vậy anh nói cho em biết là cái gì không phải tốt hơn sao.”

Trì Thủy Mặc bưng chén rượu lên uốngmột ngụm: “Sao em không đợi trở về phòng mình xem một chút.”

Tô Diêu đưa tay phủ ngạch: “Trì Thủy Mặc hôm nay em mới phát hiện một đặc điểm của anh.”

“Ah?”

Tô Diêu ném cho hắn một cái trừng mắt: “Nhàm chán vô cùng tận!”

Vừa nói đung đưa cái hộp trên tay,

“Chỉ vì cái đĩa CD này mà trước tiên đưa y phục sau đó hẹn em ăn cơm, làm chuyện lạ trịnh trọng như vậy lãonương còn tưởng rằng…”

Ý thức được mình thiếu chút nữa nói lộ ra, Tô Diêu vội vàng dừng gấp.

Trì Thủy Mặc khiêu mi: “Tưởng rằng cái gì?”

Tô Diêu ho ho: “Không có gì… Tóm lại, anh thật sự quá nhàm chán .”

Dứt lời cầm cốc rượu Rum trên bàn uốngmột hơi cạn sạch, kéo Trì Thủy Mặc đứng dậy, vừa đi vừa nói chuyện nói:“Em vẫn muốn xem, đĩa CD gì có thể làm cho anh lao công khổ tứ như vậy.”

Trên thực tế, chờ Tô Diêu xem xong đĩa CD, nói không ra lời ngược lại là chính nàng.

Mình đã từng tưởng tượng vô số lần núinon sông ngòi, thành trì phố cổ, sa mạc, thác nước khe sâu, từng chúttừng chút bày ra trước mắt mình, không còn là những chữ trên giấy tờ,thực sự đã biến thành phong cảnh mang sinh mệnh.

Những nhân vật mình mất bao ngày đêm cân nhắc suy nghĩ ngoại hình tính cách, sống động hiện lên trước mắt mình.

Tô Diêu trợn mắt hốc mồm: “Đây là…”

Trì Thủy Mặc kéo hông của nàng để nàngdựa vào trước mình: “Lấy 《 Thi Thiên 》 của em làm mô hình” vừa nói nhìnvề phía Tô Diêu, “Công ty trước mắt đang bắt tay vào khai thác tròchơi.”

Tô Diêu quay đầu nhìn Trì Thủy Mặc.

Nàng nghĩ, nàng đã biết vì sao Phương tỷ không ngừng cường điệu 《 Thi Thiên 》là đỉnh cao trước nay chưa từng có của nàng —— nàng hiểu rồi. Qua đĩa CD này, những phong cảnh đó, nànghiểu, tấm lòng của hắn.

Trì Thủy Mặc cười giúp nàng vén tóc sang một bên: “Anh nghĩ, sính lễ mới này có thể đổi được sự hài lòng của nương tử đại nhân.”

Tô Diêu đáng thương còn chưa kịp hoànhồn khi thấy trò chơi 《 Thi Thiên 》, lại một lần nữa vì câu “Sính lễ”kia của Đại Thần bãi công.

Trì Thủy Mặc cười cười, hỏi nàng: “Khi đó em nói, ‘còn tưởng rằng’ … còn tưởng rằng cái gì?”

Tô Diêu không chút suy nghĩ liền thốt lên: “Tưởng anh muốn cầu hôn.”

Trì Thủy Mặc gật đầu, từ túi miệng lấyra một cái hộp vải nhung đen, mở ra, nằm bên trong chính là chiếc nhẫnkim cương mà Tô Diêu lúc trước vì “cho là” mà mong đợi đến bữa ăn tối.

“Nữ nhân, chúc mừng em, đáp án đúng rồi , ” Trì Thủy Mặc cười đem cái hộp để sát vào tầm mắt Tô Diêu,

” anh thật sự muốn cầu hôn.” (oa, lãng mạn quá đi…e muốn có chồng giống a quá)

Tầm mắt Tô Diêu dừng trên chiếc nhẫn kim cương trong chốc lát, sau đó lại quay sang Trì Thủy Mặc.

Đại Thần nụ cười lười biếng kia nhìn như thế nào cũng cảm thấy quen thuộc: “Sao, có đáp ứng hay không?”

Lúc này mới chợt hiểu —— nụ cười kia, quả thực giống mình chết đi được.

Mình thì sao?

Tô Diêu không cần nhìn cũng biết, lúcnày trên mặt nàng vẻ mặt tự tiếu phi tiếu kia cũng nhất định cực kỳgiống nam nhân đang ôm mình trong ngực: “Anh nói xem?”

Hai người nhìn nhau chốc lát, Trì Thủy Mặc lấy nhẫn kim cương từ trong hộp ra: “Cho dù em muốn đổi ý cũng không có hiệu quả…”

Sau đó tháo chiếc nhẫn ở tay trái Tô Diêu xuống.

Tô Diêu nhìn chiếc nhẫn đã theo mình hơn bảy năm rơi vào lòng bàn tay Trì Thủy Mặc kia, nhất thời cảm thấy cómột số thứ đã hoàn toàn rời xa —— nàng cũng không nghĩ mình đeo cái nhẫn này lâu như vậy, thậm chí, nếu không phải hôm nay Trì Thủy Mặc tháo nóra, nàng đã quên mất trên tay vẫn có một cái nhẫn như vậy.

Trước kia cảm thấy cái nhẫn kia cực kỳ ý nghĩa, bây giờ nhìn đến, chẳng qua cũng là một cái nhẫn, hay là mộtchiếc nhẫn cũ —— nghĩ đến việc vẫn mang nó theo, chảng qua là vì thóiquen thôi.

Thì ra có một số việc, thật sự sẽ qua đi.

Tô Diêu cười, nhìn Trì Thủy Mặc đeo một cái khác mới tinh vào ngón tay giữa của nàng: “Từ giờ trở đi, em hoàn toàn là của anh.”

Tô Diêu nháy mắt mấy cái, áp lực trênngực bởi vì câu nói bá đạo kia mà rung động, giơ tay lên quơ quơ hỏi:“Đây là nói rõ, chờ đến hôn lễ em còn muốn một cái lớn hơn nữa trên ngón áp út được chứ?”

Trì Thủy Mặc cười nói: “Không thành vấn đề. Chỉ cần em thích.”

Tô Diêu nhìn Trì Thủy Mặc nhẹ nở nụ cười, một hồi lâu, chủ động hôn hắn: “Cám ơn.”

Có lý do gì không đồng ý đây?

Người nam nhân này từ lúc xuất hiện trong cuộc sống của nàng đã mang lại rất nhiều ấm áp. Dùng phương thức bảo vệ của hắn.

Cái đĩa CD làm sính lễ kia làm cho nàngmột người chưa bao giờ mơ ước thành sự thật, mà ánh sáng từ chiếc nhẫnkim cương kia lại thỏa mãn lòng hư vinh của một nữ nhân.

Nhưng đó cũng không phải là trọng điểm.

Nguyên nhân làm cho nàng gật đầu, là tấm lòng của hắn.

Cho nên, làm sao có thể không đồng ý? Làm sao cho phép không đồng ý.

Không ở cùng nhau, là trời đất không dung, là hại người không lợi ta.

Ở chung một chỗ, mới là đúng đường. Là điểm đến cuối cùng.

Nụ cười như ánh sao từ đôi mắt đen đó tỏa ra, bởi vì hắn nghe thấy.

Một câu nói nhẹ nhàng bên tai hắn:

“Em đồng ý.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.