Tô Diêu đang suy nghĩ nên lấy cách gì, câu hỏi gì để bắt đầu cuộc nói chuyện giữa hai người —— dù sao, quá lâu không gặp.
Nhưng không đợi Tô Diêu nghĩ đến việc mở miệng như thế nào, chỉ thấy bên người thích khách áo đen màn ảnh cùngYêu Nữ áo lam xuất hiện một bóng người ——
Bạch y nhanh nhẹn, một phen lục quang cùng Lôi Minh Ly Hỏa phiến trong tay.
Hoãn Hoãn Nhi Hành đứng ở bên cạnh【 Hách Liên Thu Thủy 】, đối mặt với Yêu Nữ.
Chẳng qua là —— nhìn qua vị hiệp kháchTiêu Dao bạch y này tựa hồ không thế nào “Tiêu dao”, một bộ dáng muốnnói lại thôi. Bên trong kênh Phụ Cận im lặng tuyệt đối…
Tô Diêu khiêu mi, ngón tay nhỏ nhắn gõra tên Từ Hoãn .trong khung chat nói chuyện: Ngươi có phải vừa làmchuyện gì ám muội hay không?
Hoãn Hoãn Nhi Hành cười hắc hắc haitiếng, chỉ vào【 Hách Liên Thu Thủy 】bên cạnh ấp a ấp úng nói: “Cái kia… Cái nick này là ta đăng nhập…”
Nói xong cẩn thận dò xét thần sắc Yêu Nữ.
Yêu Nữ không nói, chẳng qua là theo dõi hắn, qua thật lâu mới tự tiếu phi tiếu: “Cho nên ?”
Từ Hoãn là rất hiểu rõ cá tính TôDiêu—— càng tức giận thì càng bình tĩnh, cho nên trong một giây quyếtđịnh —— thẳng thắn sẽ được khoan dung:
“Vốn là ta định vào nick Thủy Mặc mượnít đồ, nhưng là ta vừa login —— ta bảo đảm, nhân vật này vốn đã ở đâyrồi —— sau đó ta thấy ngươi đang ở đây cùng hai người đánh nhau —— Tiểu Thảo ta biết, người ta không nhận ra, cho nên ta muốn giết tên Võ Đang – -
Kết quả —— kết quả là qáu tay, giết luôn cả Tiểu Thảo.
“Về phần… hoa hồng kia —— khụ khụ, tathật ra giết người xong muốn dùng mật ngữ nói cho ngươi biết ta là ai,nhưng là không cẩn thận ấn sai, lại thành tặng hoa —— ta thật không cóchú ý trong hành trang kia còn có những thứ này cùng pháo hoa, cho nênmuốn mở ra bao vây kiểm tra—— không cẩn thận đem hoa tặng ngươi ——
“Tuyệt đối là do vấn đề mạng!——
“Chính là như vậy… Cái kia, ta có thể xin chống án không, ngươi sẽ không tức giận chứ?”
Nói xong, Hoãn Hoãn Nhi Hành vòng quanh Yêu Nữ đang bất động không nói lời nào hồi lâu.
Tô Diêu ngồi ở trước máy vi tính mặtkhông chút thay đổi, nhìn một đống chữ trên đầu Hoãn Hoãn Nhi Hành thoát ra, chốc lát mới nói: “Không đâu.”
Hoãn Hoãn Nhi Hành chưa kịp định thần,chỉ thấy cả màn ảnh trong nháy mắt thành màu đỏ —— đợi đến khi kịp phảnứng, tánh mạng đã bị đe dọa.
Còn không hiểu nổi tại sao đột nhiên bịYêu Nữ công kích Hoãn Hoãn Nhi Hành lại không đánh lại, không thể làm gì khác là vừa hướng 【 Hách Liên Thu Thủy 】 bên cạnh chạy, vừa hô to“Ngươi làm gì thế?”
Vốn tưởng rằng ẩn núp bên cạnh ĐạiThần, Yêu Nữ này có hạ thủ lưu tình một chút, không nghĩ tới, không nghĩ tới, nữ nhân một khi tàn nhẫn thì không có gì so sánh bằng—— huống chiYêu Nữ này. Căn bản là hoàn toàn không để ý nhân vật【 Hách Liên ThuThủy 】có ở đó hay không, cho dù không cẩn thận công kích cũng là đâm lao phải theo lao —— rốt cục, Từ Hoãn chỉ có thể trơ mắt nhìn mình nằmtrên mặt đất theo hình ORZ. (=)) khổ thân Hoãn ca)
【 Phụ Cận 】【 Hoãn Hoãn Nhi Hành 】: … Ngươi không phải nói không tức giận sao?
【 Phụ Cận 】【 Yêu Nữ Họ Triệu 】: Tức giận cũng vô dụng, còn không bằng giết luôn ngươi.
【 Phụ Cận 】【 Hoãn Hoãn Nhi Hành 】: …
Yêu Nữ nhìn thoáng qua thi thể trên đất, mở hành trang lấy phù định vị, truyền tống về thành .
Đứng ở trên cầu thành Tô Châu, Tô Diêubuông lỏng chuột, cho nhân vật đứng ở nơi này treo máy. Còn mình lạinhìn màn hình máy vi tính ngẩn người.
Không phải là anh ——
Trong đầu chỉ nói một câu như vậy.
Tô Diêu bây giờ cảm giác chỉ có một, chính là chán nản.
Vô cùng chán nản!
Một hồi lâu, Tô Diêu thở dài, lấy điện thoại di động ra ấn điện thoại của Từ Hoãn: “Sư huynh, là ta.”
Từ Hoãn thanh âm tràn đầy cảnh giác: “Này, trong trò chơi tàn bạo ta còn chưa đủ, còn muốn đánh ta trong thực tế?”
Tô Diêu cười nói: “Không phải là, muốn hỏi ngươi có thời gian hay không mà thôi.”
“Làm cái gì?”
“Đi ra ngoài uống một ly.”
Kết thúc điện thoại, Từ Hoãn cầm lấy máy bàn, nói: “Ta nói, diễn cũng diễn đủ rồi, về được chưa?”
Điện thoại bên kia quả nhiên thanh âm đầy ý cười: “Thì ra là ngươi cũng rất nhớ ta.”
Từ Hoãn phun: “Phi! Tachỉ muốn cho ngươi biết, ta giúp ngươi làm vật hy sinh, ngươi không cầnphải lo lắng trở lại sẽ bị Tô Diêu nhốt ngoài cửa , ta bảo đảm bây giờnhìn thấy ngươi nàng tuyệt không nỡ đẩy ngươi ra bên ngoài —— nhưng lànếu như ngươi nếu không xuất hiện, thì đợi nhặt về nhà một con say mèođi.”
Trì Thủy Mặc cười nói: “Tính tình củanàng ngươi không phải hiểu ít hơn ta, nếu mới vừa rồi là ta login, chodù không bị mắng cũng sẽ không gặp, thậm chí có khi còn chiến tranh lạnh một thời gian ngắn—— cho nên, không thể trách ta.”
Từ Hoãn oán thầm nói, đâu chỉ chiếntranh lạnh, tánh mạng cũng có thể bị nguy, cho nên trợn mắt nói: “Đúngvậy, đúng vậy a, Trì tổng giám đốc ngài bày mưu nghĩ kế, Yêu Nữ cũng bịngươi thu phục , chúng ta chân tiểu lâu la có thể vì ngài mà chạy loạncũng là tam sinh hữu hạnh a.”
Trì Thủy Mặc cười nói: “Ta sẽ nhanh chóng về thành phố, chăm sóc tốt nàng, đừng cho nàng uống quá nhiều.”
Từ Hoãn than thở: “Rõ ràng là nữ nhân của ngươi, tại sao ta muốn lo lắng như vậy?”
Trì Thủy Mặc cười nói: “Bản thân ta làmuốn lo lắng cho ngươi, chỉ có điều —— ngươi yên tâm để Hoàn Mỹ hay đúng hơn là —— Lạc Du, giao cho ta chăm sóc sao?”
Từ Hoãn nghẹn nửa ngày, nói: “Ta kháo! Thì ra là ngươi sớm cũng đã biết!”
Trì Thủy Mặc tựa lưng vào ghế, nói: “Nha đầu kia có quá nhiều sơ hở.”
Từ Hoãn bực mình nói: “Bánh bao hấp còn nói ta là Hồ ly, rõ ràng là ngươi mới đúng!”
“Đa tạ khích lệ .”
**
Quán bar quen thuộc. Trên ghế VIP.
“Cạn ly.”
Tô Diêu cùng Từ Hoãn chạm cốc, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Từ Hoãn nhìn nàng bộ dạng bất cần như thế, lắc đầu, chỉ có thể uống cùng.
Hắn biết, nha đầu này bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt —— mỗi lần gặp phải chuyện làm cho mình nghĩ không ranàng đều như vậy. Trước kia chính là.
Vừa rót cho mình một chén rượu, Tô Diêu đã mở miệng: “Sư huynh…”
“Sao.”
“Chúng ta đã lâu không cùng nhau uống rượu.”
“Uh.”
Lần trước ngươi uống say là vì chia taySở Dương. Đoạn thời gian kia ngươi ngày ngày lôi kéo ta chạy tới đâyuống rượu —— hơn nữa thật sự chỉ uống rượu —— không khóc không náokhông nói lời nào —— chẳng qua là uống rượu.
“Ha hả, ” Tô Diêu cười nhẹ , “Không có biện pháp, già rồi, đối với mấy đồ uống tạm thời tê dại thần kinh không có hứng thú .”
Từ Hoãn nhìn nàng đảo mắt lại một chén rượu xuống bụng, rút ra khóe miệng nói: “Thật sao, ta thật không có nhìn ra.”
Tô Diêu nghiêng đầu nhìn hắn: “Biết hôm nay ta tại sao muốn đến tìm ngươi uống rượu không?”
Từ Hoãn lắc lư cốc trong tay: “Bởi vìtài khoản mà ngươi chờ hơn nửa tháng rốt cục login, ngươi phát hiện lạikhông phải là người ngươi chờ online.”
Tô Diêu nhìn hắn, đột nhiên vươn tay vỗ mạnh bả vai Từ Hoãn: “Thật không hổ là sư huynh của ta, đúng là hiểu rõ ta!”
Từ Hoãn vịn bả vai đau: “Sư muội, vihuynh có lòng nhắc nhở ngươi một chút, ngươi thời đại học đã có hai nămhọc qua Tae Kwon Do.” Cho nên đừng dùng sức đánh bả vai ta như vậy.
Tô Diêu không để ý tới hắn, nhướng màynhìn chén rượu trước mặt xuất thần: “Sư huynh, tại sao vậy chứ, tại saolúc nhìn thấy ngươi login 【 Hách Liên Thu Thủy 】, ta lại thấy mất mátnhư vậy.”
Còn nữa, tại sao sau khi anh ta đi tamỗi ngày đều nhìn điện thoại di động chờ điện thoại, ta không tự chuyểnđổi sang giờ Mỹ, tại sao… Ta còn gửi email cho anh ta…
Từ Hoãn vỗ đầu Tô Diêu: “Nha đầu ngốc,chuyện của mình ngươi không phải là rõ ràng nhất sao? Hay là, ” đợi đếnTô Diêu xoay đầu lại nhìn mình, Từ Hoãn mới tiếp tục cười nói, “Ngươicần ta giúp ngươi xác định, ngươi thật sự yêu Thủy Mặc rồi?”
Tô Diêu ngẩn người, một hồi lâu thở dài: “Nhưng là ta cảm thấy được ta không có quên Sở Dương… Một người, tạisao trong lòng đã có người, lại đi yêu người khác được?”
Từ Hoãn mắt trợn trắng: “Bảo bối của ta, sư muội a, làm sao ngươi luôn đặt ra cho mình vấn đề khó khăn như vậy?Ngươi cùng Sở Dương cũng đã chia tay rồi? Nhớ mãi thì sao? Các ngươi còn có thể bên nhau sao? Không thể nào sao! Cho nên… Thủy Mặc sẽ là chỗ dựa của ngươi, đừng do dự .”
Tô Diêu vẻ mặt xuất thần: “Ta không cónghĩ lại có thể cùng Sở Dương—— trên thực tế chúng ta cũng không gặp lại nhau—— ta chỉ cảm thấy, nếu như trong lòng ta còn có người khác, đốivới Trì Thủy Mặc, công bằng sao?”
Từ Hoãn khiêu mi: “Hắn có thể cho ngươi một dựa vào, như vậy không đủ sao?”
Tô Diêu suy nghĩ một chút, lắc đầu, kiên định nói: “Không đủ.”
“… Vậy ngươi thấy mình còn muốn như thế nào ?”
Tô Diêu nâng chén rượu, rượu đỏ nhẹ nhàng lay động, từng vòng gợn sóng: “Không phải là ta muốn cái gì ——là Trì Thủy Mặc.”
Từ Hoãn buồn cười nói: “Hắn không phải là chỉ cần ngươi sao?”
Tô Diêu cười nói: “Cũng vì hắn muốnchính là ta, cho nên… Ta mới muốn xác định, ta có thể đem mình đầy đủgiao cho hắn hay không.”
Từ Hoãn cười xấu xa nói: “Ngươi không phải là đã sớm đem mình ‘Hoàn hoàn chỉnh chỉnh’ cho ra ngoài rồi?”
Tô Diêu mặt trong nháy mắt đỏ lên, kêu lên: “Làm sao ngươi biết?”
Nói xong những lời này, mới phát hiện câu hỏi ngược lại theo bản năng cũng là đem bán đứng mình—— cho nên ảo não.
“Nha đầu nhà cô, ta biết tên kia trướccô những 10 năm, hắn làm sao có thể ngồi không đợi được? Huống chi ánhmắt của các ngươi từ lúc ở Lệ Giang về, dĩ nhiên chủ yếu là ——khăn lụatrên cổ ngươi không có chặt, ha ha ——” khó được nhìn thấy sư muội yêutinh cũng có loại thần sắc này, Từ Hoãn rất không hiền hậu cười ha ha,sau đó mới liếc xéo nàng: “Ngươi làm như sư huynh của ngươi ngoài mặtnhư vậy không lẽ không rành thế sự?”
Tô Diêu cũng liếc hắn: “Ta cho rằng chỉ số thông minh của ngươi vốn là như thế.”
“…Kháo, ta được gọi là Đại Trí Giả Ngu!” Từ Hoãn trừng nàng.
Tô Diêu không nhìn: “Đại Ngu Giả Trí mới đúng chứ? Và, ít nói nhảm.”
Từ Hoãn buông lỏng thân thể tựa vào trên ghế sa lon: “Vậy cái gì không tính là nói nhảm? Bằng không nói chuyệncác ngươi… ưm hừm chi tiết?” (=)) thua luôn)
Tô Diêu ngoài cười nhưng trong khôngcười, ngó chừng Từ Hoãn nói: “Tốt, không riêng ở nơi này có thể nóichuyện, sư muội cũng không để ý cùng sư huynh đến bệnh viện tâm sự mộtchút.” Dứt lời vặn vặn ngón tay, đốt ngón tay răng rắc, nhất thời làmcho Từ Hoãn cười lên:
“Sư muội khách khí, cái đề tài này có gì đâu, chúng ta bỏ qua, tuyệt đối muốn bỏ qua.”
Tô Diêu liếc mắt.
Từ Hoãn nhìn Tô Diêu, nói: “Thủy Mặc so ra kém Sở Dương sao?”
Tô Diêu uống một ngụm rượu, nói: “Không, hắn so với tất cả nam nhân ta gặp qua, rất xuất sắc.”
Từ Hoãn nói: “Vậy ngươi…”
“Sư huynh, ” Tô Diêu ngắt lời hắn, “Tađã nói rồi, ta không có biện pháp bảo đảm, ta vẫn chưa hoàn toàn quên Sở Dương, đón nhận Trì Thủy Mặc, việc này đối với hắn không công bằng,ngươi hiểu chưa?”
Từ Hoãn nhìn vẻ mặt Tô Diêu, cười nói: “Không rõ.”
Tô Diêu cau mày.
Từ Hoãn nói tiếp: “Ta không rõ tại sao ngươi suy nghĩ nhiều như vậy… Nha đầu, sư huynh cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”
“Dạ, hỏi đi.”
“Từng yêu một người… Có cần thiết phải quên sạch như vậy không?”
Tô Diêu sửng sốt.
Từ Hoãn rót một chén rượu: ” Quá khứ của ngươi cùng Sở Dương ta cũng biết rõ, các ngươi ở chung một chỗ vui vẻta cũng thấy, gây lộn ta cũng cũng biết. Lấy góc độ người ngoài như tamà nhận xét, đó cũng là một đoạn ký ức đáng nhớ—— đối với ngươi chẳng lẽ không đúng sao?
Các ngươi không thể bên nhau đúng là tiếc nuối, nhưng ngươi không cần thiết để tiếc nuối đó ảnh hưởng đến cuộc sống sau này.
Huống chi, nếu muốn đợi ngươi hoàn toàn quên Sở Dương mới có thể bắt đầu yêu thương người khác, vậy ngươi cả đời này cô độc rồi.
Ngươi tự hỏi mình, trong khoảng thời gian này, ngươi nhớ tới người nào nhiều hơn?”
Trì Thủy Mặc.
Tô Diêu nghe được lòng mình trả lời như vậy.
Từ Hoãn nhìn vẻ mặt đã biết đáp án của Tô Diêu, cho nên cười không nói.
Tô Diêu thở dài: “Sư huynh.”
Từ Hoãn cười nói: “Tốt lắm, nha đầu,không nên mua dây buộc mình . Ngươi chỉ buồn lòng vì trong lòng còn cóSở Dương, ngươi có thể toàn tâm yêu Thủy Mặc hay không mà thôi ——nha đầu ngốc của ta, người ta đều muốn được an nhàn, gặp phải cơ hội như thếnày,đại khái sẽ cười đến chết, ngươi lại còn làm vấn đề rối rắm nhưvậy!”
Tô Diêu vểnh miệng lên phản bác nói: “Nào có nhàm chán?”
Từ Hoãn cọ cọ mũi Tô Diêu: “Còn khôngnhàm chán? ! Một người là tình yêu đầu, là quá khứ —— một người là yêuthương, là hiện tại —— không thể so sánh có được đúng không?”
Tô Diêu khiêu mi nói: “Ngươi lại biết rồi?”
Từ Hoãn khoa tay múa chân trên mặt TôDiêu nói: “Trên mặt ngươi cũng viết là! 【 Ta nhớ Trì Thủy Mặc 】【 Ta yêuTrì Thủy Mặc 】! Người mù mới chưa nhìn ra!”
Tô Diêu mặt đỏ hồng, sau đó nói: “Ah, thì ra là ngươi yêu Trì Thủy Mặc, vậy cũng tốt, ta không ngại cùng ngươi cạnh tranh.”
Nếu không làm sao lại nhớ như vậy, mất mắt như vậy, lúc mất đi tin tức của hắn lại lo lắng như vậy?
Từ Hoãn nói rất đúng —— Sở Dương không thể quên được —— đã như vậy thì nhớ kỹ đi, đó cũng là hồi ức. Là một phần của mình.
Từ Hoãn cười nói: “Cám ơn cái gì? Ngu ngốc! Nhớ kỹ a, ngươi vui vẻ là tốt rồi.”
“Dạ.”
“Còn nữa, đừng quan tâm đến vấn đề cóthể không thể—— ngươi làm sao biết Thủy Mặc sẽ cảm thấy không công bằng? Có lẽ, đối với hắn mà nói, công bằng chính là trong thời gian sau nàyngươi có thể ở bên hắn, cho dù bây giờ không yêu, sau này rồi sẽ từ từyêu.
Huống chi, nha đầu, ngươi thật ra cũng hiểu những thứ này —— ngươi chẳng qua là bất an mà thôi.”
Tô Diêu ánh mắt lóe lên: “Ta bất an cái gì?”
Từ Hoãn nói: “Bởi vì Thủy Mặc đi hơn nửa tháng nhưng không liên lạc —— bee8f ngoài ngươi bây giờ đang thể hiệncái khúc mắc trong tim, thật ra thì, cũng là đang che dấu.
Ngươi nghĩ là, nếu Thủy Mặc biến mất,ngươi có thể nói, hoàn hảo ta không có yêu hắn —— ngươi còn có thể tiếptục giả bộ kiêu ngạo đúng không?”
Nha đầu này đi theo mình từ đại học, mình tại sao lại không biết.
Cũng chính là bởi vì hiểu rõ, cho nên đau lòng.
Thật ra thì, Tô Diêu coi như là một yêu tinh trong mắt mọi người—— cũng là một yêu tinh cần được chăm sóc.
Tô Diêu không đáp lời, chẳng qua là lắc đầu cười cười.
“Sư huynh…”
“Dạ?”
“Ngươi thành chuyên gia tình cảm từ bao giờ vậy?”
Từ Hoãn cười nói: “Sư huynh của ngươi là một nhân tài toàn năng.”
Tô Diêu khiêu mi: “Phải không, nhân tài toàn năng?”
Đắc ý : “Tất nhiên.”
“Vậy… Chị dâu của ta đâu?”
Từ Hoãn nghẹn lời.
Tô Diêu cười ha ha, cùng Từ Hoãn chạm cốc: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng!”
Từ Hoãn cười khổ, cùng Tô Diêu cạn chén.
Suy nghĩ lại lần nữa bay tới tiểu nữ nhân quật cường kia.
Ngày đó ở gặp mặt quán cà phê, nhìn thấy viên bánh bao hấp nay đã duyên dáng yêu kiều——
Từ bỏ hình dáng béo phì hồi đại học, bây giờ bánh bao hấp đã là tiểu giai nhân tiêu chuẩn thanh tú—— bỏ đi cặpkính cận dầy cộp, hai đôi mắt sáng ngời không ngừng làm tim hắn đậpmạnh.
Mái tóc dài cuộn lại, bộ dáng làm ta thấy yêu tiếc, phảng phất một búp bê bình thường.
Nếu nói thứ duy nhất không thay đổi, chính là cá tính quật cường.
Từ đầu tới đuôi, trừ lúc mới bắt đầu hỏi tội Từ Hoãn chuyện thư tình, còn lại thời gian sau chỉ nói môt chữ “Không” ——
Không thích mình, không đáp ứng làm bằng hữu của mình —— đáng giận nhất chính là không từ bỏ Trì Thủy Mặc!
Nghĩ đến vẻ mặt nàng nhắc tới Trì Thủy Mặc, Từ Hoãn cảm giác tay mình muốn đánh cho người anh em tốt từ nhỏ kia hai đấm——
Song hắn càng muốn ôm nữ nhân quật cường kia trong ngực, lấy tay che kín ánh mắt quật cường, hung hăng hôn lêncái miệng nhỏ nhắn quật cường của nàng, làm cho nàng không nhắc tới nàng “Mặc Thủy tiền bối” .
Đuôi lông mày khóe mắt đều lộ vẻ bất đắc dĩ…
Thấy Từ Hoãn hồi lâu không nói lời nào, Tô Diêu quay đầu nhìn, nhìn thấy Từ Hoãn chính là một vẻ mặt như vậy.
Cho nên cười nói: “Đang suy nghĩ đến chị dâu tương lai?”
Từ Hoãn lấy lại tinh thần, cười nói: “Nói mấy lời này, ta không thể sức lực được.”
Tô Diêu nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Thờigian không còn sớm, uống xong ly này chúng ta trở về đi thôi —— như vậyngươi còn có thời gian đi tìm ‘chị dâu’, sau đó theo đuổi nàng.” Dứt lời mở trừng hai mắt.
Từ Hoãn khiêu mi: “Ý kiến hay —— cạn ly!”
“Cạn ly!”
Tô Diêu về đến nhà không có lập tức bật đèn, mà là đứng ở sau rèm cửa sổ, nhìn Từ Hoãn lái xe rời khỏi.
Ánh đèn đuôi xe trên đường càng ngày càng xa, sau đó biến mất, Tô Diêu thở ra một hơi.
Sư huynh, ta hiểu được, ngươi cũng hiểu .
Ta yêu Trì Thủy Mặc .
Nhưng là —— bây giờ ta thật không có tự tin ——
Ngươi nói hắn quan tâm ta, nhưng là hơn nửa tháng bật vô âm tin làm ta không biết được hắn quan tâm chỗ nào ——
Nghĩ đến trước khi lên lầu Từ Hoãn còn nói với mình: “Tin tưởng Thủy Mặc.”
Tin tưởng như thế nào. Nếu hắn thật sự yêu ta giống như ngươi nói, tại sao lại biến mất trong cuộc sống của ta?
Sư huynh ngươi cũng đã biết —— có một số người, biến mất, chính là vĩnh viễn không tái xuất hiện…
Tô Diêu tự giễu cười cười —— cho là mình đủ thành thục, thì ra là gặp vấn đề tình cảm vẫn có thể cảm tính như vậy.
Thở dài —— cho dù là cho sư huynh một tín nhiệm cũng tốt ——
Đợi thêm một tuần lễ nữa —— đây là cực hạn của nàng.
Nếu qua thời gian này, người kia vẫnkhông xuất hiện, vậy, bất kể sau đó hắn có đứng ở trước mặt mình haykhông, nàng cũng sẽ không cho hắn thêm cơ hội.
Tô Diêu thu hồi suy nghĩ, thật dài thở một hơi, sau đó dựa lưng lên tường.
Có quyết định, nàng cũng sẽ không mờ mịt nữa.
Hết thảy, giao phó cho thời gian thôi.
Tô Diêu cởi áo khoác, chuẩn bị đi tắm, làm cho đầu óc thanh tĩnh một chút.
Mới bật đèn phòng khách, cửa phòng tắm đã bị người từ bên trong mở ra.
Tô Diêu chằm chằm nhìn một nam nhân nửa thân trần từ bên trong đi ra, vừa đi còn vừa dùng khăn lông lớn lau nước trên tóc.
Nam nhân thân thể cao to, dưới đèn xem ra cực kỳ gợi cảm.
Tô Diêu cảm thán một lúc cũng tỉnh táolại —— đỏ mặt thầm mắng mình, mình đang suy nghĩ lung tung cái gì a? Bây giờ là lúc nào rồi?
Cho nên vội vàng nhào tới một bên, từtrong ví lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát: “Ngươi là ai? ! ! Vào bằng cách nào?”
Nam nhân nghe tiếng ngẩng đầu, một đôi mắt hướng lên nhìn tư thế đề phòng của Tô Diêu tự tiếu phi tiếu:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]