Ngón tay thon dài gõ trên bàn phím, Tô Diêu nhìn hai bên, mặt nhăn nhó, rốt cục vẫn phải xóa bỏ từng chữ.
Thở dài tựa lưng vào ghế ngồi.
Dạo này gần như không viết ra được thứ gì —— hết lần này tới lầnkhác biên tập đang liều mạng thúc giục bản thảo —— Tô Diêu xoa bóp haibên thái dương, thời gian này vinh dự được chơi game, cũng không hề đểtâm chuyện này.
Đầu Phương tỷ không ngừng lắc mạnh, Tô Diêu tự biến mình thành đà điểu: “Em không nhìn thấy, em không nhìn thấy.”
Kết quả của việc không nhìn thấy chính là năm phút sau điện thoạioanh tạc. Tô Diêu cầm lấy điện thoại sau đó lập tức để di động cách mình chừng một thước, bên kia tiếng rống của sư tử Hà Đông quả nhiên cônglực không hề tầm thường, nhìn ra đã được luyện qua :
“Tô Diêu! Nói cuối tuần nộp bản thảo! Cô đùa bỡn tôi à!”
Tô Diêu thở dài, sau đó tận lực dùng thanh âm nịnh hót nói: “ChịPhương, em thật sự đang viết, chị xem, kết thúc không thể quá qua loa,phải khí thế một chút, muốn cảnh tượng hoàng tráng một chút, muốn nhânvật phong phú một chút, muốn…”
“Vậy cô nghĩ ra được cái gì,viết được cái gì rồi?”
“… Vẫn chưa có gì.”
Bên kia yên lặng hai giây, sau đó càng lớn tiếng oanh tạc: “Vậy cũngđừng có nói nhảm! Viết khẩn trương cho tôi! Cho cô thêm một tuần, nếukhông nộp bản thảo tôi phế cô!” Sau đó cúp điện thoại.
Tô Diêu mặt khổ sở nhìn di động, khóc không ra nước mắt.
Hết lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-yeu-nu-gap-phai-dai-than/2341002/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.