Có chút xấu hổ trước mặt con trai, anh bày ra vẻ mặt vô số tội dù đã từng bị Tiểu Ngôn bắt gặp anh lén thay đổi vị trí để nằm cạnh cô.
- Có mà, lần đó rõ ràng con thấy sáng ra ba nằm cạnh mẹ...
Lam Yên cũng hơi ngại ngùng, để bỏ qua câu chuyện Giai Nghị nửa đêm mò mẫm đến nằm cạnh vợ nên cô cất lời đánh trống lãng:
- Tiểu Ngôn à, con đi đánh răng đi, ngủ sớm để sáng mai còn đi học nữa.
Cậu nhóc nở nụ cười, dạ một tiếng rồi nhanh chân đi vào phòng tắm. Anh bước đến cạnh vợ, khẽ cúi người nói nhỏ vào tai cô:
- Chắc anh phải nhanh chóng mua giường riêng cho con.
Cô mỉm cười, xem ra đành phải như vậy thật.
- Anh phải hỏi xem con có chịu không đã.
Giai Nghị nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, giọng nói từ tốn, bình thản đáp:
- Chắc chắn Tiểu Ngôn sẽ chịu mà.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, chẳng rõ ai lại gọi điện vào lúc trời tối thế này. Anh cầm máy, màn hình điện thoại hiện tên người gọi đến, chỉ vừa nhìn qua đã khiến anh thấy nặng đầu.
- Alo.
Giọng nói của Huân phu nhân vội vã mà tuôn một tràn:
- Ninh Vân đã được đưa ra phòng hồi sức và hiện đã tỉnh rồi. Con bé vì con mà làm chuyện dại dột đấy. Ninh Vân cứ nhất quyết đòi gặp con, con mau vào viện thăm con bé đi.
Nghe đến chuyện này anh lại thấy uể oải hẳn, đương không Nhậm Ninh Vân lại kiếm chuyện tự vẫn, mang tính mạng ra đùa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-yen-trien-mien-troi-buoc/614158/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.