Giai Nghị im lặng dùng bữa, anh không chút hứng thú với Nhậm Ninh Vân đang ngồi cạnh nên chẳng nói lời nào cả. Cô ta nũng nịu, tỏ ra dịu dàng, chu đáo mà gắp thức ăn cho anh.
- Anh ăn nhiều một chút đi. À, để em rót rượu cho anh.
Giai Nghị vẫn im lặng không đáp lời, sự lạnh lùng, vô tâm từ anh như cái tát phũ phàng vào mặt Nhậm Ninh Vân. Cô ta lại nhìn Huân phu nhân, ánh mắt tràn ngập sự nhõng nhẽo lẫn thất vọng.
Thấy tình hình không ổn, bà ấy liền nói đệm vào:
- Lâu ngày con với Ninh Vân mới có dịp gặp nhau. Con nên uống với con bé một ly đi chứ.
Giai Nghị chẳng thèm ngẩng mặt nhìn cô ta dù một giây, anh lạnh giọng:
- Con phải lái xe nên không uống rượu.
Nhậm Ninh Vân vẫn tiếp tục mè nheo, cô ta nghĩ rằng bản thân vẫn còn bé bỏng như ngày còn nhỏ nên sẽ được Giai Nghị nhường nhịn.
- Anh uống một ngụm thôi cũng được, uống với em đi mà.1
Nhưng đáp lại cô ta là một khoảng không im lặng. Huân Giai Nghị chẳng thích nhiều lời, những thứ anh cảm thấy không hứng thú thì tuyệt nhiên sẽ dùng cách lặng im để chối từ.
Nhậm Ninh Vân cảm thấy bị ê mặt, lúc này Huân phu nhân dù muốn giúp cô ta cũng chỉ đành bất lực. Đáng lẽ sẽ để ả đẩy đưa, tiếp cận thân mật với Giai Nghị thêm một lát, nhưng xem ra chiêu này không có hiệu quả. Thôi thì đành tiến thẳng đến bước cuối cùng, màn hay nhất rốt cuộc phải diễn ra sớm hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-yen-trien-mien-troi-buoc/614148/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.