Giai Nghị đưa tay chạm vào một bên mặt bị đánh, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai đánh vào người anh, nói chi là dám tát thẳng một bạt tay vào mặt, thiếu gia nhà họ Huân cuối cùng cũng được nếm trải cảm giác bị tát.
- Giai Nghị, tôi...tôi xin lỗi...
Lam Yên nắm chặt bàn tay vừa giáng vào mặt anh. Vừa rồi cô không kiềm nén được cảm xúc nên đã lỡ tay.
Nhìn vào ánh mắt hằn hộc của Giai Nghị, thật sự khiến cô vô cùng lo lắng, tim nhói lên mà chẳng thể kiểm soát.
- Cô đánh tôi...vì Cố Hà Nguy?
Chỉ vừa cách một giây thôi, đánh lẽ ra cô đang cảm thấy bản thân có lỗi vì đã đánh anh. Nhưng câu hỏi khó ưa này của Giai Nghị khiến cô cảm thấy bản thân như bị xúc phạm. Nói tới nói lui nãy giờ, anh vẫn không tin cô, cơn tức giận chưa kịp nguôi ngoai của Lam Yên như thể được bồi thêm.
- Anh đúng là cố chấp. Giờ tôi hiểu rồi, anh chỉ muốn tin vào điều anh đang nghĩ thôi, tôi không nói với anh những.
Vì lúc nãy cửa thang máy mở ra nhưng cả hai không bước ra ngoài nên cửa đã đóng lại và tiếp tục di chuyển lên tầng trên. Cũng may không có ai khác bước vào, nếu không cô cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Chẳng muốn dây dưa với anh thêm nữa, nhân lúc thang máy mở cửa ở tầng cao nhất, cô lập tức bước ra ngoài.
Anh thấy cô bỏ đi cũng vội theo sau, nắm lấy cánh tay cô giữ lại:
- Không phải tầng này...
Cô vội rút tay lại, tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-yen-trien-mien-troi-buoc/614140/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.