Lam Yên quay lưng đi lấy khăn mát chườm cho anh. Tiểu Ngôn vội bước đến đứng sát cạnh giường, cậu bé nở nụ cười khoái chí:
- Thành công rồi chú à.
Anh khẽ cong môi, đưa tay xoa đầu nhóc nhỏ, vừa lúc cô quay trở lại, Giai Nghị lập tức nhập vai người bệnh thực thụ, nằm trên giường buông xuôi đầy uể oải. Cô có chút khó hiểu, rõ ràng lúc nãy khi đến đây trông anh vẫn rất khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng. Ấy vậy mà cô chỉ vừa quay lưng đi một lát, khi trở lại thì anh liền bị sốt, thật chẳng hiểu nổi.
Cô chườm khăn mát lên trán anh. Phải công nhận diễn xuất của Giai Nghị và nhóc Kỳ Ngôn, cứ hệt như thật.
Lúc nãy anh dã dùng bữa cùng mẹ con cô, Lam Yên bước đến tủ thuốc nhỏ.
- Anh uống thuốc hạ sốt vào rồi nghỉ ngơi một lát xem sao. Nếu không hết thì phải đến bệnh viện.
Anh và bé con nhìn nhau, có khi nào chỉ giả bệnh nhưng lát nữa sẽ bệnh thật luôn cũng nên.
Đã phóng lao phải theo lao, anh cầm lấy viên thuốc và ly nước từ tay cô.
- Tôi uống thuốc lát nữa sẽ khỏe thôi, không cần đến viện đâu.
Lam Yên nhẹ nhàng đáp:
- Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi.
Nhân lúc cô quay lưng lại, anh vội cất viên thuốc vào túi quần rồi vờ làm thao tác uống thuốc, diễn sâu rất chuyên nghiệp. Cô lấy chăn gối rồi bước đến sofa, thấy anh đang ốm nên không nỡ đuổi anh về, chỉ đành để Giai Nghị mặt dày nghỉ ngơi.
- Cô lấy chăn gối đi đâu vậy?
Nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-yen-trien-mien-troi-buoc/614134/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.