Trương Lãng Tử đáp lễ, chăm chú nhìn thanh niên diện mạo khôi ngô nọ, chưa kịp hỏi thì chàng đã nói :
- Bá phụ quên cháu rồi sao? Chẳng hay người còn nhớ họ Hoàng ở Trường Sa không?
Trương Lãng Tử giẫm chân, vỗ vai thiếu niên nói :
- Vậy mà ta cứ nghi hoặc mãi. Lúc qua Trường Sa, cháu mới mườibốn tuổi, nay đã nghiễm nhiên là một trang hảo hán oai phong nhường này. Hổ phụ sanh hổ tử, cháu quả xứng danh với tước hiệu Trại Lữ Bố! Qua đây lúc nào vậy mà ta không trông thấy? Lệnh thân có mạnh không?
Tráng sĩ họ Hoàng rơm rớm nước mắt :
- Thân phụ cháu mất vừa mãn tang.
Trương Lãng Tử ngắt tiếp :
- Ủa! Tiểu Bá Đương mất rồi sao? Vì lẽ gì?
- Dạ, thân phụ cháu chỉ bị nóng lạnh xoàng mà mất thôi.
- Tiếc quá! Tiếc quá! Mười năm nay ta không đi đâu xa nên khôngqua thăm phụ thân cháu được, ai ngờ nay đã kể mất người còn. Bây giờcháu đi đâu?
- Cháu vẫn tiếp tục ngôi bảo phiêu cục của cố phụ. Bữa nay đicùng mấy người bán sang Hà Khánh phủ, không ngờ được gặp bá phụ ở đây.Lúc nãy cháu không dám gọi vì e cản trở cuộc trổ tài...
- Thôi, ra đây ta giới thiệu với Trương gia, âu cũng là một dịptốt quen biết thêm mấy trang anh hùng hào kiệt. Nán lại đây ít ngày sẽlên đường có được không?
Tráng sĩ họ Hoàng suy nghĩ.
Trương Lãng Tử vỗ vai họ Hoàng :
- Ra đây ra giới thiệu đã.
Nói đoạn kéo tay tráng sĩ đó cùng đi.
Họ Hoàng với tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-y-nu-hiep/138786/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.