Ngày đi đêm nghỉ, vó câu dong ruổi năm hôm sau đã tới Dương Châu.
Dương Châu là một trong mấy châu lớn và phồn thịnh nhất GiangNam. Nhà cao cửa rộng, lâu đài các ngọc, tường hoa mái ống nguy nga. Dân cư đông đúc, buôn bán tấp nập người qua, kẻ lại huyên náo dị thường.
Chu Đức Kiệt nói :
- So với Trấn Giang, thành Dương Châu cũng lớn và phần tráng lệ nguy nga có lẽ còn hơn nhiều.
Phàn Mộng Liên nói :
- Tuy chưa được đi Dương Châu chuyến nào, nhưng theo lời gia phụ và gia huynh thì thị trấn này là đất ăn chơi, ngựa xe như nước, áo quần như nêm đó, Nữ hiệp à.
Chu Tú Anh trách :
- Phàn muội! Chớ có xưng hô như vừa rồi, e lộ liễu. Tránh sự tòmò được bao nhiêu hay bấy nhiêu. vả lại chúng ta cùng bạn nữ lưu cả, màcâu nệ cái gì.
Chu Đức Kiệt hỏi :
- Phàn huynh đi Dương Châu nhiều lần chưa!
Phàn Thế Hùng đáp :
- Lúc còn gia phụ, cứ một hay hai năm lại được đi một lần. Từngày gia phụ qua đời, đưa cô mẫu trở về, tôi cũng chưa đi chuyến nàonữa, thấm thoắt đã trên ba năm rồi. Lẹ thật!
- Nhà ở đâu?
Phàn Thế Hùng nói :
- Ở phố Chiều Dương lối cửa Bắc, rẽ sang đường này.
Nói đoạn Thế Hùng giật cương rẽ ngựa sang tay hữu. Chu Đức Kiệt hỏi Phàn Thế Hùng :
- Chúng ta tìm quán trọ để rồi sẽ tới đó có nên không?
- Khỏi cần. Nhà bà cô mẫu rộng rãi đủ chỗ cho chúng ta ăn ở.
Vòng mấy phố nữ thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-y-nu-hiep/138780/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.