- Này huynh, cho ta hỏi, tại sao không ai đi về phía hang động bên trái vậy?
Vị thiếu niên kia thấy Trần Vũ hỏi thế, liếc mắt đánh giá thiếu niên trước mặt mình một lát rồi đáp:
- Phía bên đó đi vào khoảng 100 mét là đường cùng rồi, trong đó cũng không có gì nên không ai đi qua bên đó cả. Còn phía hang bên phải này nó rất sâu, căn bản mọi người chưa đi đến hết cho nên còn nhiều bảo vật vô chủ.
Sau khi nói xong tên thiếu niên đi về phía trước mặc kệ Trần Vũ.
- Không biết tại sao linh cảm của ta cho thấy ta nên đi về phía bên trái.
Trần Vũ đi theo linh cảm của mình về phía bên trái.
Đúng như thiếu niên kia nói đi đến gần 100 mét là hết đường rồi, trong hang động này hoàn toàn trống rỗng. Trần Vũ đi xung quanh hang động tra xét.
Một lát sau Trần Vũ thấy trong gốc khuất có một cái ấn, có thể ấn vào, theo cảm tính hắn ấn vào cái nút đó.
Ầm!
Tiếng cửa đá mở ra, bụi bay mịt mù. Sau cửa đá là một thông đạo không biết dài bao nhiêu mà nói.
Dòm ngó chút Trần Vũ đi từ từ vào trong cửa đá, khi vừa vào trong cửa đá.
Ầm!
Cửa tự động đóng lại, giờ này trước mặt Trần Vũ là một mãnh đen mờ mịt, vội lấy Dạ Minh Châu trong túi vải vật ra soi sáng, đi về phía trước.
Cứ đi như vậy, Trần Vũ không gặp được gì ngoài thông đạo trống rỗng.
- Không lẽ ta đã sai khi đi theo cảm tính của mình.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vu-thien-ha/77194/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.