Nghe con trai mình nói như vậy, nàng không kìm lòng được mà ôm chặt con mình hơn, nhưng sau đó ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh.
- Là ai dám đánh con, nói cho mẫu thân biết, mẫu thân đi tìm hắn tính sổ.
Làm sao mà Hàn Nguyệt không giận cho được, lại dám đánh con nàng như thế, người làm mẹ như nàng sao không đau lòng cho được.
Trần Vũ chỉ lắc đầu một cái, giọng điệu tùy ý vang lên:
- Không cần đâu mẫu thân, chuyện của con hãy để con tự mình giải quyết, không cần người phải giúp con đâu.
Nghe con trai mình nói như vậy nàng buông Trần Vũ ra hai mắt nhìn sâu vào mắt con trai mình.
Làm nàng ngạc nhiên là con mình không chút lo lắng hay căm phẫn mà thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, khi đó nàng biết con mình đã thật sự trưởng thành rồi.
Hàn Nguyệt mỉm cười nhẹ gật đầu lấy tay vuốt lên mái tóc của con trai mình mà trong lòng đau dứt không thôi.
- Ưm, không sao là tốt, vậy để mẫu thân đi nấu vài món ngon cho con ăn.
Hàn Nguyệt cười nhân hậu nhìn sang đứa con của mình sau đó đi vào nhà biếp còn Trần Vũ vẫn ngồi ngây tại đó ngẫm nghĩ lại mọi thứ.
Nghĩ đến sự không cam lòng cùng bi phẫn ở chỗ sâu trong trí nhớ của mình, nghĩ đến cuộc sống của mình mấy năm qua, nghĩ đến cha mình làm hắn càng đau lòng.
- Chỉ vì một tên phế vật như ta mà mẫu thân cùng gia gia ta phải lo lắng, chỉ vì một tên phế vật như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vu-thien-ha/77175/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.