Chương trước
Chương sau
Chuyện quan lại trong triều làm bậy ta biết hết nhưng mà muốn trừng trị lại rất khó, vì sau lưng bọn chúng chính là Trung Nguyên Đế Quốc, ta chỉ sợ chạm tới thì Trung Nguyên Đế Quốc sẽ có cớ đi đánh chúng ta!

Lý Minh Tông có chút khó khăn, hết thẩy sự việc đều biết nhưng mà toàn là mắt nhắm mắt mở cho bọn gian thần làm loạn.

Nếu như Lý Minh Tông mà trảm hết những gian thần kia thì chắc chắn Trung Nguyên Đế Quốc sẽ qua đây càng nhanh, như vậy thì máu chảy thành sông.

- Không phải lo lắng, thời thế đã thay đổi rồi! Bệ hạ cứ thẳng tay trừng trị những gian thần kia như vậy mới trấn an được thiên hạ, việc Trung Nguyên Đế Quốc thì khỏi phải lo vì hai tháng nữa bọn chúng cũng sẽ đánh sang chúng ta!

- Được, ta sẽ theo lời quân sư mà làm!

Lý Minh Tông không chút nghi ngờ liền nghe theo lời của Thiên Cơ Tử, sớm muộn gì cũng bị đánh thì cứ thẳng tay, có quân sư ở đây thì làm sao phải sợ chứ.

- Điểm thứ hai, nơi đầu tiên hứng máu rơi chính là Nam Lĩnh Thành, cho nên bệ hạ phải cho di dời hết thẩy người trong thành, như vậy sẽ tránh được người dân vô tội bị chết. Nên nhớ là khi di dời phải đem hết lương thực theo, không được bỏ xót thứ gì!

- Sau đó cho quân lính tinh nhuệ đi vào Thiên Đạo Học Viện học tập, trong đó công pháp vũ kỹ cùng với binh trận nhiều vô số kể, tuy chỉ trong hai tháng nhưng tiến bộ sẽ rất lớn! Ta sẽ đích thân chỉ dạy mọi người.

Thiên Cơ Tử bắt đầu bày kế sách cho Lý Minh Tông, hết thẩy sự tình lão đã tính hết từ trước, bây giờ chỉ còn chờ thời gian để hành động.

- Ồ, cho quân lính tới Thiên Đạo Học Viện học tập là một ý rất hay! Ta nghe nói trên đó có Thất Sơn Tiên Đảo rất là dồi dào thiên địa linh khí, nên muốn...

- Ha ha ha, bệ hạ muốn lên trên đó thì không nên hỏi ta mà phải hỏi sư thúc của ta, Trần Vũ!

Thiên Cơ Tử cười lớn, vì đã hiểu được ý của Lý Minh Tông.

- Không biết ý...

- Ha ha, nếu bệ hạ muốn di dời Hoàng Cung lên trên đó thì không thành vấn đề, về sau Trần gia ta sẽ làm hậu phương cho Hoàng Cung, chúng ta sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của Hoàng Cung nên bệ hạ yên tâm!

Trần Vũ cười lớn, cắt lời của Lý Minh Tông, dù sao trên đó cũng còn nhiều nơi bỏ không, nên cho người đi tới ở không thành vấn đề gì, huống chi đây còn là người được chân mệnh chiếu cố.

- Ha ha, vậy thì quá tốt rồi! Ta có hai quý tử, cũng đang có ý định cho vào Thiên Đạo Học Viện, không biết có được hay chăng?

- Theo quy củ mà làm!

Trần Vũ không nói thẳng mà chỉ trả lời đơn sơ, hắn không muốn phá lệ quy tắc để cho người của hoàng cung không cần thông qua khảo hạch mà vẫn được vào, đối với hắn thì ai cũng như ai.

- Hai vị đợi ta một chút!

Lý Minh Tông đi ra khỏi thư phòng, một lúc sau đi theo sau lưng chính là một nam một nữ.

Nam thì tuấn tú chừng hai mươi lăm tuổi, nữ thì dung mạo vô cùng xin đẹp, tuổi chừng hai mươi hai.

- Giới thiệu một chút, đây là thái tử Lý Thần Long, còn đây là công chúa Lý Huyền Trân, bọn chúng nghe nói tới Thiên Đạo Học Viện đã lâu, nay có dịp nên cho bọn chúng ra mắt hai vị!

Lý Minh Tông vuốt râu mỉm cười giới thiệu hai người con của mình.

Trần Vũ chỉ nhìn sơ qua thì biết thái tử đã đạt tới Tiên Thiên Cảnh sơ kỳ, còn công chúa kia thì đã tới Khí Tông trung kỳ, tuy nhìn có vẻ thấp như vậy nhưng đối với người khác chính là cả vấn đề.

- Bái kiến hai vị trưởng bối!

Thái tử và công chúa liền nhanh chóng hành lễ, thông qua thái độ thì hắn nhận thấy hai người này cũng không có khinh người như một số công tử hay tiểu thư đài các khác.

Mà chuyện gọi hắn là trưởng bối thì hắn cũng không quan tâm, dù sao thì muốn gọi thế nào thì gọi.

Thái tử nhìn Trần Vũ với ánh mắt vô cùng hâm mộ, tuổi nhỏ hơn mình một chút mà đã thành công như thế, đổi lại hắn cũng muốn được một phần như vậy.

- Ừm! Tướng ngươi rất tốt, tương lai ngươi là người có thể lấy...

Thiên Cơ Tử vuốt râu gật đầu mỉm cười nhìn tướng đoán vận mệnh của thái tử rồi cho một câu nó đầy ẩn ý và không nói tiếp nữa làm cho mọi người vô cùng lo lắng, nhưng thấy Thiên Cơ Tử không muốn nói nữa nên thôi.

- Theo như quân sư nói Nam Lĩnh Thành chính là thành đầu tiên bị đánh phá, vậy quân sư đoán tiếp theo là thành nào để ta còn cho người di dời người dân?

Lý Minh Tông chậm rãi hỏi, thái tử và công chúa thì ngồi một bên nghe mọi người nói chuyện.

- Không có thành thứ hai!

- Như vậy là...

- Đúng vậy!

Thiên Cơ Tử gật đầu mỉm cười, rồi đột nhiên đứng dậy chậm rãi nói:

- Bệ hạ, hôm nay chúng ta chỉ gặp tới đây thôi, hẹn ngày sau tái ngộ!

- Nếu quân sư đã muốn rời đi thì ta cũng không dám giữ chân!

Lý Minh Tông mỉm cười rồi đứng dậy tiễn hai người bọn họ ra khỏi thư phòng.

Trần Vũ không có đi về Nam Lĩnh Thành mà chuẩn bị đi sang tham gia vào hôn lễ của vị đại ca kết nghĩa của mình, chỉ hai ngày nữa là tới.

. . .

Lúc cả hai rời đi, thái độ của Lý Minh Tông liền thay đổi, nghiêm nghị lại như trước, bắt đầu chiếu theo lời quân sư chỉ điểm mà làm.

Những gian thần đều lần lượt bị vạch mặt trong triều, hết thẩy từ thái sư chức to cũng chạy không khỏi nắng làm cho những trung thần vô cùng vui mừng, nhưng cũng đầy lo lắng.

Tin tức gần đây truyền lại thì có một vị mới được phong hầu, đó chính là Trần Vũ, với hiệu là Thiên Vũ Hầu! Cùng với đó là có một vị làm quân sư cho bệ hạ đó chính là Thiên Cơ Tử.

Chức danh quân sư là chức danh cao nhất và có quyền lực nhất trong triều đình, khi biết tin tức này thì những quan thần cũng muốn tới bái kiến nhưng vẫn chưa biết làm sao để gặp mặt được.

Trung Nguyên Đế Quốc cũng nhận được tin tức người mình cài vào triều đình đã bị thanh trừng thì cũng không tỏa ra một chút tức giận nào, vì trong tay bọn chúng thì những người kia chỉ là một công cụ để lợi dụng.

. . .

Ngày hôn lễ của Bạch Huyền Dương cũng đến, hôm nay chính là ngày trọng đại của vị đại ca kết nghĩa nên hắn đến rất đúng giờ.

Người tới Bạch Phủ náo nhiệt không ít, người tới đông như kiến, trong đó có cả những quan thần trong triều đình.

Bạch Huyền Dương đứng ở cửa lớn không ngừng chào đón các vị khách quý từ khắp nơi tới tham dự, không khí sôi nổi không ít.

- Ha ha, chúc mừng Bạch đại ca nha, trăm năm hạnh phúc!

Trần Vũ vừa cười vừa cầm hai hộp gỗ đưa cho Bạch Huyền Dương, bên trong chính là Trường Thọ Đan và Trú Nhan Đan.

Trú Nhan Đan chính là luyện cho Mộ Dung Tuyết dùng, nó có thể giữ tuổi thanh xuân của con gái trong thời gian hai mươi năm, đan dược này được rất nhiều nữ nhân truy tìm.

Nhưng trong đó không có vợ của hắn, vì nó không có tác dụng!

- Ha ha, không ngờ đệ cũng được phong hầu rồi nha, về sau ta phải nhờ nhiều vào đệ rồi!

Bạch Huyền Dương vỗ vỗ vai của Trần Vũ cười lớn, những quan thần trong triều đình nhận biết được Trần Vũ thì đều nhanh chóng đi lại làm quen.

Hôn lễ của Bạch Huyền Dương diễn ra vô cùng suôn sẻ, hai bên gia tộc đều vui cười suốt cả ngày.

Xong chuyện thì hắn lại trở về Nam Lĩnh Thành tiếp tục tu luyện, hắn hi vọng mình sẽ sớm đột phá tới Trúc Cơ đại viên mãn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.