Trên mỗi đường mà Phong Thương đi qua để lại không ít lát cắt vô cùng sắc bén, trên đó còn có mùi khét của gió va chạm nhau.
Đám người khác thì đứng nhìn trong vô vọng, bọn họ đã thử nhưng không cách nào rút được một thanh trong số đó, xem như đời xui như chó mực.
Liễu Dương Thiên thì trợn mắt nhìn một kiếm cái thế vừa rồi, khí lực vô cùng mạnh, đến hắn cũng bắt đầu kích thích với Phong Thần Kiếm, hắn có phong thuộc tính nên sử dụng là tốt nhất.
- Đệ tử Liễu Dương Thiên bái kiếm sư phụ!
Liễu Dương Thiên không phải kẻ ngốc, hai chân quỳ xuống đất lạy ba cái thay cho sự tôn kính ân sư, với lại chí ích tuyệt kỹ này cũng từ Địa Cấp vũ kỹ trở lên.
- Tốt tốt tốt, ha ha ha cuối cùng cũng có người kế thừa Phong Tuyệt Kỹ của ta, nào đứng lên đi!
Tiểu Vũ liền thay đổi thái độ, nụ cười hiếm hoi cũng đã xuất hiện trên khuôn mặt lãnh đạm của gã.
- Đó chỉ mới là một tuyệt kỹ cơ bản của Phong Tuyệt Kỹ thôi! Ta cũng có câu này tặng ngươi khi luyện tuyệt kỹ này! Đó là “Cái chết cũng như cơn gió luôn cận kề bên ta!”.
Nói xong hắn đưa Phong Thần Kiếm lại cho đồ đệ mới nhận của mình, không quên vứt thêm vỏ kiếm cho hắn.
- Cái chết cũng như cơn gió luôn cận kề bên ta! Câu nói thật hay!
Liễu Dương Thiên lẩm bẩm lại câu nói vừa rồi, cái chết cũng như một cơn gió vậy, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vu-thien-ha/2514700/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.