Trở về gia tộc, cả ba người ăn một chút rồi về phòng nghỉ ngơi, đến sáng hôm sau, có tộc nhân chạy hối hả tới thông báo, tối qua có kẻ lạ đột nhập vào bên trong Học Viện, nhưng mà không làm hư tổn thứ gì.
- Hừ! Quả nhiên là có người tò mò muốn vào trong điều tra, bất quá các ngươi đã quá xem thường ta rồi, đợi tới lúc hoàn thành thì ta xem các ngươi cho dù có muốn vào cũng không được!
Trần Vũ hừ lạnh một tiếng, nhưng mà không giận chút nào, mấy tên kia vào được thì cũng chả làm được gì ngoài chuyện đứng nhìn, vì mấy cái tháp đã được phong ấn lại rồi.
Cơ Nguyệt đứng một bên, sợ một mình hắn làm không hết, ân cần hỏi:
- Chàng có cần thiếp giúp gì không?
- Hiện tại chỉ cần ta với Tiểu Vũ là được rồi, nàng cứ ở nhà chăm sóc cho phụ mẫu cùng gia gia của ta là được!
Trần Vũ cười cười nhìn thê tử của mình, sau đó tóm cổ Tiểu Vũ lôi vào Học Viện.
Lúc này đây, từ phía xa nhìn lại, núi non trùng trùng điệp điệp đã hiện lên một màu xanh mơn mởn.
Giữa núi xanh mây trắng, mơ hồ dường như còn có thể nghe được tiếng của mọi người đang ồn ào huyên náo bên ngoài Học Viện.
Trần Vũ hít một hơi thật mạnh!
Từ nay về sau, Học Viện sẽ là nơi lâm uy thiên hạ, hắn sẽ cho mọi người biết, cái nhìn của hắn xa xăm tới mức nào, hơn nữa sẽ đem lại hạnh phúc cho mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vu-thien-ha/2514648/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.