Chương trước
Chương sau
- Được rồi, ta sẽ xuống dùng cơm với các ngươi, ài...cũng đã lâu lắm rồi ta chưa ăn qua đồ ăn nha, không biết mùi vị khi ăn trở lại sẽ như thế nào đây! 

Tháp Lão cười nhẹ đứng dậy theo đệ tử mình đi xuống tầng hai. 

Ba người vừa đến hoa viên liền nghe thấy mùi thơm của đồ ăn đang lang truyền trong không khí làm Trần Vũ không khỏi chảy nước miếng, tuy ăn đồ ăn do nàng làm đã lâu nhưng mà hắn không có cảm thấy ngán. 

Một phần cũng vì rau củ quả được trồng trong tháp nên chất lượng vượt xa hàng bên ngoài không biết bao nhiêu lần mà nói, với lại tay nghề nấu ăn của nàng quả thật quá ngon. 

- Đồ ăn chưa thấy mà đã ngửi thấy mùi thơm như vậy rồi! Chà chà, tay nghề của vợ ngươi cũng không kém! 

Tháp Lão mỉm cười làm ra bộ mặt thưởng thức. 

Tiểu Vũ biết ý cũng chạy vào trong mang đồ ăn ra tiếp Cơ Nguyệt, Tháp Lão với Trần Vũ thì đã ngồi yên vị trên ghế, chỉ còn chờ đồ ăn mang ra là quất. 

Từng món ăn được mang lên bàn, có hết thẩy mười món, những món ăn này chủ yếu là làm từ rau củ quả, nói chung là các loại thực vật, nhưng chúng qua bàn tay của nàng lại ngon cực kỳ. 

- Tháp bá bá hôm nay xuống thưởng thức đồ ăn của con làm sao! 

Cơ Nguyệt mỉm cười nhìn sang Tháp Lão, đây là lần đầu nàng thấy Tháp Lão xuống ăn cơm vì Tháp Lão không cần ăn đã lâu lắm rồi. 

- Khà khà! Ta nghe chúng khen ngươi làm đồ ăn ngon lắm mà ta cũng không nghĩ tới chuyện ngươi biết nấu ăn nên cũng muốn nếm thử xem sao, không ngờ tới mới biết còn hơn cả lời bọn chúng nói. 

Tháp Lão gật đầu cười hiền đáp lại. 

Mọi người ngồi ăn uống vui vẻ với nhau, vì lần này có sư phụ hắn dùng cơm nên Trần Vũ không có leo lên bàn ngồi nên được Cơ Nguyệt thường xuyên gắp thức ăn cho hắn. 

Trong bửa cơm bốn người nói chuyện rôm rả với nhau như một gia đình chính thức, trong đó Tháp Lão cũng kể về những nơi mà lão đã lịch lãm qua, nào là trên Thiên Giới, Linh Giới, Thần Giới, do câu chuyện quá hấp dẫn làm mọi người phải chăm chú nghe. 

Chuyện hết mà canh cũng cạn nên mọi người cũng dần giải tán, Tiểu Vũ đi trở về phòng nghỉ ngơi vì trời cũng đã tối dần rồi. 

Hắn tìm đến căn phòng lúc mình luyện đan, mở cửa đi vào, gã ngã người lên chiếc giường, lăn qua lăn lại vài cái, trông vẻ mặt hắn vô cùng thoải mái. 

- Ngày mai cũng nên luyện đan rồi! 

Đến sáng hôm sau Tiểu Vũ đi vào trong dược viên, dược viên của hắn bây giờ cũng chỉ rộng có mười mét mà thôi vì hắn đã sử dụng khá nhiều rồi mà chưa có trồng lại. 

Nhưng nơi trồng thức ăn thì lại rất là lớn, trông không khác nào một trang trại rộng lớn, khi nào muốn ăn chỉ cần đi ra nhổ lên là xong. 

- Thôi thì ta lấy dược liệu của Trúc Cơ Đan đem trồng vào đây vậy, đề phòng về sau có dịp cần dùng. 

Thấy những linh dược được trồng nơi này rất tốt, gã rất hài lòng, liền lấy dược liệu mua được đem ra gieo xuống, sau đó lấy những dược liệu cần thiết như: Ma Lam Hoa, Thiên Niên Xích Quả,... 

Thu thập xong những dược liệu cần thiết hắn liền vào phòng, ngồi xếp bằng xuống bắt đầu lấy dược liệu ra kiểm kê, sau đó khống hỏa luyện đan. 

... 

Hai tháng trong tháp nhanh chóng trôi qua, hắn liền luyện được rất nhiều đan dược tốt. 

Với thực lực của hắn hiện tại đã vượt xa tu vi lúc trước bản tôn nên luyện chế đan dược sẽ cao cấp hơn, đan dược tứ phẩm xem như có thể miễn cưỡng luyện chế ra, nhưng mà về Khống Đan Ảnh hắn không có vượt qua được bản tôn nên tốc độ luyện ra đan dược rất chậm. 

Trước mặt hắn hiện có bốn bình, chúng đều là đan dược tứ phẩm trung gai, nhưng trong đó có một một bình là đan dược tứ phẩm cao gai. 

Theo thứ tự là: Tốc Linh Đan, Hồi Thiên Đan, Vương Cực Đan và Bạo Hoàng Đan 

Tốc Linh Đan, là đan dược tứ phẩm trung gai có thể khôi phục linh lực cực nhanh chóng, lúc chiến đấu với người khác nếu xuất hiện tình huống linh lực không đủ sẽ cần dùng đến, thuộc về đan dược cùng loại với Dưỡng Khí Đan, Hồi Khí Đan, chỉ cao giai hơn chúng, dược hiệu cũng mạnh hơn nữa. 

Hồi Thiên Đan, là đan dược chữa thương ngang với Hồi Lộ Đan, Sinh Cơ Đan, chỉ là Hồi Thiên Đan càng thêm nghịch thiên, chỉ cần là tu sĩ dưới Kim Đan Kỳ, vô luận chịu bao nhiêu tổn thương, cũng có thể dựa vào Hồi Thiên Đan giữ được tánh mạng, là đan dược mà bất luận tu sĩ nào cũng cần đến. 

Đối với hắn rất có tác dụng, nhưng đan dược này đối với người khác lại là thiên địa tạo hóa đan, vô cùng trân quý, đơn nhiên, đan dược này võ giả cũng có thể dùng, chỉ cần võ giả dưới Hoàng Cấp là tốt hết! 

Còn về hai loại đan dược hắn thuận tay luyện ra cho võ giả, đó là Vương Cực Đan cùng với Bạo Hoàng Đan, một phần cũng để tăng kinh nghiệm luyện đan của mình nên hắn mới tốn công luyện. 

Vương Cực Đan so với hai loại đan dược trước trân quý hơn rất nhiều. Cái bình đựng Vương Cực Đan chỉ có hai khỏa, khiến Tiểu Vũ sinh ra xúc động muốn nuốt hết vào bụng nhưng mà cũng may là đan dược này không có nhiều tác dụng đối với hắn nếu không là nó đã nằm trong bụng gã rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.