Trên đường đi, bất quá cũng không có chuyện gì làm phiền nên hắn cùng Tiểu Bạch vô cùng thoải mái, lâu lâu cũng có vài cỗ xe ngựa chạy ngang, mấy con ngựa thấy Tiểu Bạch thì không khỏi túm giò, không dám đi đến, mỗi lần như vậy hắn đành cho Tiểu Bạch chạy vào sát mép đường cho mấy cỗ xe ngựa đi ngang.
- Chủ nhân, trong nơi kỳ lạ kia cũng có con người sao?
Tiểu Bạch truyền âm nói.
- Ý ngươi là nơi nào?
Tiểu Vũ vuốt cằm suy tư, hắn đang suy nghĩ mình đã đưa nó đến nơi nào chứ, làm sao mà hắn không nhớ được.
- Là nơi vô cùng rộng lớn mà chủ nhân mang ta vào đấy, ta thấy trong đó có người, là một nữ nhân, nhưng ta thấy nàng đi dạo định ra hù dọa một chút, đánh nàng cho vui thì bị nàng bún tay một phát ta liền bay hơn mười ngàn dặm, kiến thân thể còn ê ẩm tới giờ, mà nghĩ tới là phát sợ!
Nghe Tiểu Bạch nói như vậy Tiểu Vũ nhảy dựng lên, hướng về phía cái đầu cao ngạo của Tiểu Bạch mà đánh một cước.
Tiểu Bạch ủy khuất a, nó cũng không biết làm sao lại chọc tức chủ nhân rồi, nó rõ ràng là người bị hại mà.
- Đánh...đánh cái đầu ngươi chứ đánh, đó là lão bà của ta đấy, ta còn không dám đánh mà ngươi lại gan to bằng cợp rồi, ngươi đúng là không biết sống chết! Cũng may là nàng biết ta có thú sủng nên mới nhẹ tay nếu không là ngươi đi chuyển kiếp rồi!
Hắn dở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vu-thien-ha/2514338/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.