- Đồ ăn đã chuẩn bị xong, mời mọi người đến dùng bữa!
Một nữ người hầu đi lên thông báo với mọi người trong chính sảnh, nàng hơi liếc mắt nhìn hai người lạ kia một chút vì hiếu kỳ, đây là ai mà lại được tộc trưởng cùng nhiều người tiếp đãi như vậy.
- Nào, Trần công tử, chúng ta vào trong dùng bữa với gia tộc ta!
Liễu Minh Khương đích thân ra hiệu mời hắn dùng bữa, Tiểu Vũ cùng Đại Vũ đi theo mọi người đến một hoa viên, nơi đây hoa cỏ khắp nơi, không khí vô cùng thoáng mát, dùng bữa thật sự rất tuyệt.
Đến nơi, mọi người ngồi xuống, ngồi bên trái Đại Vũ chính là Tiểu Vũ, còn bên phải chính là Liễu Mộng Nhiên, đối diện chính là tộc trưởng cùng hai lão già trưởng lão.
Liễu Dương Thiên thì ngồi bên trái Tiểu Vũ, mọi người bắt đầu dùng bữa, nói chuyện rơm rả với nhau, chủ yếu là hỏi về lai lịch của hai người, nhưng bọn hắn nào nói thật, cứ bịa chuyện ra mà phán.
- Ngày mai Huyền Linh Tông bắt đầu khảo hạch tuyển chọn đệ tử, ta cũng đi đến đó, không biết công tử có muốn tham gia không?
- Ài! Chuyện này ta không hứng thú, bất quá, ta cũng muốn đi xem thử một chút, xem bộ dạng nó như thế nào!
- Ngày mai ta đến đó khảo hạch, ta sẽ dẫn đường cho công tử lên trên đó tham quan, nếu thích cũng có thử một chút!
Liễu Mộng Nhiên bất ngờ, vì câu trả lời của hắn, nhưng rất nhanh bình thường trở lại, với người như hắn quả thật không cần phải gia nhập vào những nơi như thế.
- Thiên Nhi, bây giờ ngươi đã có võ mạch rồi, lần này nếu để người khác biết được chắc chắn sẽ tìm mọi cách để lôi kéo, nhất là những thế lực lớn, nếu không bọn họ sẽ hãm hại ngươi vậy nên ngươi hãy cẩn thận, về sau nếu có người thấy ngươi luyện võ được thì cứ nói là mở được Hoàng Cấp võ mạch là tốt!
Cha của Liễu Dương Thiên lên tiếng căn dặn hắn trước, để đề phòng mọi chuyện bất đắc dĩ, hắn lo sợ những gia tộc trong thành sợ con mình tương lai sẽ đàn áp bọn họ nên lo sợ bọn họ trảm thảo trừ căn.
- Cha, người yên tâm, con sẽ không bất cẩn như vậy đâu, người yên tâm là được!
- Được vậy thì tốt!
Liễu Thương Lâm gật đầu mỉm cười, xem ra con hắn cũng đã hiểu chuyện rồi.
- Tiểu hữu, ngươi thấy cháu gái ta như thế nào?
Liễu Minh Khương cáo già cười nham hiểm hỏi. Liễu Mộng Nhiên nghe gia gia mình hỏi như vậy, mặt không khỏi ửng hồng ngạy ngùng cúi đầu xuống, không dám nhìn lên.
Lão đang tính lôi kéo hắn, nếu như kéo được thiếu niên này lên thuyền về sau gia tộc chắc chắn sẽ hưng thịnh hơn rất nhiều lần, hơn nữa đan dược kia cũng sẽ có phần của họ.
Hắn đương nhiên hiểu được ẩn tình trong đây, bất quá cứ giả ngu, nói:
- Liễu tiểu thư tài sắc hơn người, tính cách thập phần ôn nhu như nước, đúng là tuyệt sắc giai nhân!
Nghe hắn nói như vậy nàng càng đỏ mặt hơn, Liễu Thương Lâm cùng Tiêu Nhã Yên mỉm cười nhìn sang con gái mình.
- Đại ca, hay là ngươi cưới tỷ tỷ ta đi, thấy thế nào, ha ha, trong thành này rất nhiều người đang theo đuổi đó nha!
Liễu Dương Thiên cười lớn nói, hắn cũng mong tỷ tỷ mình đến được với người nam nhân tốt, mà vị đại ca này thật không có điểm nào chê được.
Song Vũ (hai vũ) nghe vậy thì không khỏi lắc đầu ngao ngán, nhưng thật tiếc cho họ, nếu như lúc trước hắn gặp nàng sẽ chết mê chết mệt, nhưng bây giờ hắn đã có lão bà rồi, nên cũng như đeo xiềng xích trên người.
Lùi một bước mà nói, gia tộc hắn có một cái quy củ rất là củ chuối, đó là nam đinh trong gia tộc chỉ lấy một nữ làm thê mà thôi, đó cũng là lý do mà mẫu thân hắn rất vui vẻ.
Nhưng từ khi cưới được Cơ Nguyệt hắn cũng không muốn thu nhận thêm bất kỳ nữ nhân nào nữa, vì đối với hắn một người đã đủ rồi.
- Thật xin lỗi, đúng người nhưng sai thời điểm, chúng ta quả thật có duyên nhưng không nợ, tại hạ đã có chính thê rồi!
Tiểu Vũ cười khổ nói.
Liễu Mộng Nhiên nghe vậy cảm thấy có một trận mất mát trong lòng như có người nào đó đang lấy đi thứ quý giá của mình vậy, nhưng nghĩ lại, nàng tự cười chính mình đã quá đa tình.
- Ài,...
Mọi người đều thở dài tiếc nuối, người ta như vậy chẳng lẽ không có người nhìn trúng sao?
Cuộc nói chuyện rơi vào trầm tư hồi lâu, khi ăn xong, hắn được an bài một nơi trong tiểu viện, Tiểu Vũ bắt đầu ngồi xuống tu luyện, còn Đại Vũ thì tiến vào trong tháp.
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, mới tích tắt đã sáng rồi, lần này chỉ một mình hắn đi, Tiểu Vũ đều đi ra khỏi tiểu viện, liền thấy Liễu Mộng Nhiên đã đứng trước cửa viện đợi hắn rồi, thấy vậy hắn cười, nói:
- Liễu cô nương, chúng ta cũng nên đến Huyền Linh Tông một chuyến rồi!
- Được, công tử theo ta.
Liễu Mộng Nhiên mỉm cười, tự nhiên vui vẻ dẫn đường cho hắn, hai người đi song song nhau, nói chuyện vui vẻ một lúc, hiện tại nàng cũng không còn quan tâm chuyện hắn đã có thê tử nữa.
Thần ải như sương, chim hót véo von.
Tiểu Vũ đi cùng Liễu Mộng Nhiên, thấy khung cảnh của Huyền Linh Tông hiện ra trước mắt thì không khỏi cảm thán.
Huyền Linh Tông quả nhiên là đệ nhất đại tông phái trong phạm vi ngàn dặm của Hòa Bình Thành, sâu không lường được.
Mọi người xung quanh, nhìn để ý một chút cũng không quan tâm, hiện tại mọi người đang hối hả tham gia khảo hạch, nếu chậm là không còn cơ hội nữa.
Rốt cuộc đến lúc Huyền Linh Tông mở rộng sơn môn tuyển nhận môn đồ.
Núi trước Huyền Linh Tông lúc này cực kỳ náo nhiệt, người đến người đi, ồn ào lộn xộn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]