- Ài, nàng muốn thì cứ lấy, ta cũng không sử dụng nó, để không thì cũng phí, mà đúng rồi nàng lấy vài chiếc nhẫn chơi đi, ta thấy nó cũng khá đẹp đấy.
- Chàng không biết đây là nhẫn gì sao?
Cơ Nguyệt chớp mắt vài cái hỏi hắn, thấy biểu hiện của hắn như vậy nàng cũng tinh chắc tám chín phần hắn không biết đây là nhẫn gì.
- Ha ha cái này à, chỉ là nhẫn bình thường mà thôi, không có gì to tác cả.
Trần Vũ tiện tay cầm một chiếc nhẫn lên xem xét, Cơ Nguyệt nghe hắn nói vậy liền đi tới gần, gõ lên đầu hắn một cái rõ đau, hắn liền nhăn mặt, bất mảng nói:
- Sao nàng lại đánh ta, có tinh ta kiện lên cấp trên không!
- Xì! Ta nói chàng biết đây chính là nhẫn trữ vật đây, sao còn muốn cho thiếp nữa không?
Cơ Nguyệt mỉm cười thách thức nhìn hắn, Trần Vũ nghe đây là nhẫn trữ vật, ánh mắt liền sáng lên, do hắn không quá để ý nên mới không biết đây là nhẫn trữ vật.
Trần Vũ tiện tay nhặt một chiếc nhẫn lên thả thần thức vào bên trong liền mỉm cười.
Quả thật khi thả thần thức vào hắn bị một ấn ký của chủ nhân lúc trước còn lại cản trở, hắn không quan tâm nhiều như vậy, thần niệm vừa động, ấy ký của người trước đó liền biến mất.
Hắn liền thả thần thức vào bên trong nhìn xem, hiện lên trước mặt hắn là một không gian chừng ba mét vuông, bên trong có một lọ đan dược, cùng rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vu-thien-ha/2514276/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.