Kinh thật, còn thử cơ, đúng là… Ừm, con người ưa sạch sẽ như Bách nhất định sẽ không liều mạng. Thật ra, lòng người khó lường, Bách phải sống với những kẻ ác tâm như vậy từ nhỏ, hẳn là anh nhìn đâu cũng thấy yêu ma quỷ quái. Cảm giác xót xa làm lòng tôi thắt lại, tôi mỉm cười, nóng mặt hỏi tiếp:
– Thế sao… hôm trước không sợ người ta nữa à?
– Không.
Bách thẳng thắn trả lời, anh để máy sấy nhẹ nhàng thổi trên đỉnh đầu tôi, bất ngờ ghé tai tôi nói nhỏ:
– Không ngờ… lại được ăn ốc xịn.
Chuyện này cũng chẳng phải tự hào gì, chẳng qua số phận sắp đặt mà thôi, tôi quay sang âu yếm nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Bách nói:
– Ừm… mà không có kinh nghiệm.
– Ai cần kinh nghiệm.
– Vẫn đang đau nữa.
– Ừ… từ từ sẽ quen.
Bách mơn man thơm má tôi, còn tranh thủ cắn nhẹ vành tai ửng đỏ của tôi, sau đó mới tập trung sấy nốt. Tóc tôi không dài nhưng cũng đủ khiến anh mất mười lăm phút, hai chân hẳn tê mất vì tôi nhưng vẫn không chịu để tôi tự sấy. Tôi cất máy sấy vào ngăn kéo tủ, cúi xuống nhìn anh nói:
– Chờ em thay bộ đồ đẹp đẹp một chút ra mắt em chồng nhé!
– Cứ mặc thế này đi, xuống dưới kia sắm mấy bộ, đỡ phải đi đâu lấy.
Thật lòng tôi muốn mặc chiếc váy hồng kia đến gặp Chi nhưng bộ đồ đó còn để ở biệt thự, tối qua giặt khô rồi định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vo-tong-giam-doc/3387173/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.