Bách không nói thêm gì nữa, tôi ậm ừ gật đầu, nhìn trên giá treo chọn cho anh một chiếc cà vạt phù hợp bước lại ướm lên áo anh. Có điều, cách thắt cà vạt thế nào… tôi lại không nhớ… cứ lúng ta lúng túng thắt loạn lên. Bàn tay lớn nắm lấy tay tôi, giữ chặt như trêu ghẹo làm hai má tôi ửng hồng. Điệu cười ẩn hiện trên khuôn mặt, đôi mắt Bách xoáy sâu vào mắt tôi không chớp. Chịu không nổi tôi vội cúi mặt rút nhanh tay lại.
– Giờ tôi mới hiểu…
Bách khẽ nói, âm giọng đầy vẻ thỏa mãn. Tôi lúng túng thắc mắc:
– Anh… hiểu gì?
– Thái độ của cô… Rõ thật là… bó tay!
Bách phì cười kết luận một câu, hài lòng bẹo má tôi thêm cái nữa, không chậm trễ tự thắt cà vạt, khoác nhanh áo vest rời khỏi phòng, còn không quên dặn dò:
– Cứ ngủ thêm đi, chốc hãy xuống nhà ăn sáng. Tôi đi đây!
Bách không ăn sáng ở nhà, có lẽ vì anh ngại đụng mặt mấy người mang tiếng là người nhà mà chẳng ra làm sao cả. Tôi gật đầu bước trở lại giường, nhớ ra cần mua một chiếc điện thoại mới để tiện liên lạc liền lên mạng tìm kiếm. Chọn mua một chiếc smartphone tầm trung của Kim Thành mới được. Tôi cũng còn cần phải đi làm lại sim điện thoại, hôm trước rơi mất điện thoại giờ bí bách thật đấy, trưa hôm qua còn phải mượn điện thoại Thành gọi về cho mẹ tôi nữa, ngại thật.
Không nghĩ nhiều tôi xuống bếp ăn nhanh bữa sáng, tình cờ chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vo-tong-giam-doc/3387163/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.