Bao năm nằm một mình thực ra tôi cũng chẳng biết thói quen lúc ngủ của tôi là gì. Cưới Đạt chưa một lần tôi ngủ cùng giường với anh ta, Bách nói như vậy có lẽ đúng là cái tật khó sửa của tôi từ ngày nhỏ còn ngủ với bà ngoại rồi… huhuhu.
– Cô không nghe người ta nói người mộng du rất khỏe, bị đánh thức bất ngờ còn đột tử à? Lỡ cô mộng du thật tôi lại bị ăn đòn, chẳng may cô lại đột tử nữa hiểu chưa?
– Anh… cố tình lợi dụng tôi thì có!
Tôi cáu lên quát vào mặt Bách, đặt cái gối ở giữa nằm quay lưng lại anh. Tại sao… đã đặt cái gối rồi mà tôi vẫn còn hất nó ra được? Lại còn lăn đến Bách ôm lấy anh chứ?
– Lợi dụng cô tôi được cái gì? Cô có thấy ai khổ như tôi không?
Khổ? Ý anh là… những lúc như thế anh rất khổ hả? Nếu anh thích tôi thật thì chẳng việc gì phải thế, nhưng mà… vì anh chê tôi, anh khổ vì anh là đàn ông, nhưng anh lại không thể… làm gì với tôi. Tôi ấm ức sụt sịt nói:
– Từ mai tôi ra sofa, đừng có ngăn tôi đấy!
Tôi quả quyết, ngay lúc này cầm gối cùng chăn nằm xuống dưới sàn gỗ. Im im một hồi, chợt có tiếng nói vang lên:
– Khổ cũng được, cứ nằm giường đi! Cô nằm thế tôi không ngủ được!
– Tôi nằm cùng anh cũng không ngủ được mà!
– Uống trà của mẹ cô tôi ngủ được.
Có nghĩa là… khi ấy anh mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vo-tong-giam-doc/3387150/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.