Bách hất nhẹ hàm bước đi trước. Tôi bước theo anh, đầu thắc mắc không hiểu ý anh cho lắm. Anh nói đi cùng… thì có nghĩa là… đi cùng… có phải không? Haha… tôi biết hiểu thế nào cho đúng đây?
Đến gần xe Thành, Bách ra hiệu tay, Thành ngồi trong xe hiểu ngay vấn đề, mặc kệ tôi mà phóng xe khỏi cổng. Tôi ngơ ngác nhìn theo, hiểu ra đi cùng nghĩa là… đi cùng thật. Bách mở cửa xe anh, tôi ngoan ngoãn mở cánh cửa còn lại chui vào bên trong. Thắt dây an toàn tôi quay sang anh hỏi:
– Tổng giám đốc… chúng ta về nhà hay…
– Cô thích đi đâu?
Tôi ngạc nhiên, đầu ong ong chẳng biết nói sao.
– Chiều nay cô tìm ra được thủ phạm, tôi ghi nhận, muốn thưởng cho cô bữa tối nay.
– À… cũng vì tôi tự minh oan cho mình thôi… không tìm ra thì ai cũng nghĩ là tôi cố tình làm trò.
Bách khẽ cười, khuôn mặt đẹp trai bừng sáng. Anh cứ thế này tôi lại nghĩ ngợi lung tung đấy!
– Cô nghĩ xem thích ăn món gì, nếu không biết thì tôi lại đưa cô đi!
– Haha… tôi thích ăn cơm mẹ nấu.
Tôi nói nửa đùa nửa thật, không ngờ Bách gật đầu, một hồi chiếc xe di chuyển theo hướng về nhà tôi!
– Xin bố mẹ cô một bữa được chứ?
– Ơ… bố mẹ tôi mong còn chẳng được?
Tôi vui quá, mặt mũi sáng bừng lên, hấp tấp mở điện thoại. Âm giọng mẹ tôi bên kia đầu dây vang lên:
– Kiều Anh à con?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vo-tong-giam-doc/3387140/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.