– Đừng tưởng mình làm gì không ai biết!
Tôi để lại một câu, bước vào toilet rửa mặt mũi chân tay cho hạ hỏa. Làm sao để vạch trần Huyền được đây? Chị ta nhìn thì có vẻ ít nói nhưng ghê gớm thì chẳng kém ai cả.
– Em vừa để hộp cơm của chị lại bàn chị rồi đấy, hai bà kia quá đáng thật chị nhỉ? Chị em đồng nghiệp với nhau mà cứ thích ở hai phe, chán thật đấy!
Khánh rửa tay đứng bên cạnh tôi, nhìn vào gương còn chỉnh lại son môi. Tôi trầm giọng hỏi con bé:
– Ừ, chị hỏi một chút này, em vào đây làm việc bao lâu rồi nhỉ?
– Em ra trường tháng mười hai năm ngoái, ra trường muộn chị ạ hihi, nợ mấy môn, ra một cái thì bố em xin cho vào đây, đến giờ là nửa năm.
– Thế thời gian qua… em có nghe gì về chị Huyền không?
Tôi chẳng biết nói thế nào đành hỏi mập mờ như vậy. Khánh hơi ngạc nhiên nhướng đôi mày rậm, nghĩ ra điều gì liền à lên một tiếng:
– Em nghe nói có thời kỳ bà Huyền theo đuổi sếp tổng đấy! Bố bà ấy là một trong mấy phó tổng giám đốc của Kim Thành… Đẹp gái, cơ to, nhà giàu. Mà chị đừng lo, em không nghe nói sếp tổng yêu đương gì bà ấy đâu. Thực ra tổng công ty này chẳng thiếu người theo đuổi chồng chị, có điều bà Huyền kia tự tin nhất nên ai cũng biết ý.
Tôi sững lại, hóa ra suy luận của tôi không phải không có cơ sở.
– Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vo-tong-giam-doc/3387136/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.