Chương trước
Chương sau
Hàng mi trước mắt tôi khẽ lay động, ngượng ngùng tôi liền quay lưng lại, không muốn ai kia phát hiện ra tôi trộm ngắm anh suốt nửa tiếng đồng hồ. Chỉ là… giường chật thế này… xoay người một cái đủ khiến Bách phát hiện ra tôi vừa làm điều gì khuất tất sau lưng anh.

– Sao tự nhiên giật mình thế?

– Chả có gì. Mỏi thì xoay lưng thôi.

Sau tiếng cười nhẹ, Bách hờ hững ra lệnh:

– Xoay lại đây xem nào!

– Thôi, giường chật… như thế gần nhau lắm…

– Chỉ dám xoay lúc người ta ngủ thôi à?

– Thì… thì sao? Lúc ấy biết gì đâu… mới dám.

– Ai thèm làm gì?

– Ai chả biết, nhưng mà… có người đêm qua dọa nên sợ.

– Sợ gì?

Còn hỏi nữa? Sợ bị cướp đời con gái rồi bị hất bỏ đi chứ sao?

– Được đây thèm là may mắn đấy!

Tôi bĩu môi, nghe lại thấy cái giọng kiêu rồi.

– Đàn ông các anh… thèm gái chẳng phải là bản năng à, may cái gì? Có mà xui bị hại thì có!

Dù chẳng nhìn nhưng tôi có thể thấy được rõ mồn một điệu nhếch miệng của Bách.

– Làm như cao giá lắm không bằng!



– Chẳng cao thì cũng không dễ dãi nhá!

Tôi bực bội đáp lại, quyết định không nằm nữa, nhìn đồng hồ cũng đã gần mười giờ liền vùng dậy.

– Tôi xuống nấu cơm. Anh ngủ tiếp đi, đêm còn… hoạt động.

Tôi nóng mặt pha cả cơn tức giận khó kìm nén buông một câu bước nhanh xuống dưới nhà, không muốn nghĩ gì nữa. Tôi và Bách… đơn giản vì hoàn cảnh mà buộc phải gần nhau nhưng trái tim thì ở hai đầu cực, nghĩ làm gì cho đau đầu, đau cả tim.

Mẹ tôi lúc này đang lục cục trong căn bếp nhỏ, tôi liền bước đến, lấy rau trong túi ra rổ nhặt. Nhìn thần sắc mệt mỏi của con gái mẹ tôi lo lắng hỏi:

– Đêm qua không ngủ được à con… nhìn mày phờ phạc thế! Mà về đó ăn uống thế nào chứ mẹ thấy mày gầy đi đấy!

– À… đêm qua con bị Tào Tháo rượt chạy cả đêm… hehe…

– Gớm, ăn cái gì mà bị thế?

– Con được tổng giám đốc mời ăn ở nhà hàng Nhật Bản sang lắm mẹ nhé!

Tôi cười cười nói cho mẹ vui. Ít ra thì đó đúng là sự thật, Bách đối xử với tôi không phải là không tốt.

– Sang mà lại đau bụng à con?

– Hì hì… tại con ăn nhiều cá hồi sống quá ý… ngon kinh khủng mẹ ạ.

– Thế chả trách. Con gái con đứa ăn uống giữ mồm giữ miệng chứ, không chỉ sức khỏe mà còn người ta nhìn vào con ạ.

– Ôi dào, giữ hình ảnh cái gì chứ, người ta có coi con gái mẹ là phụ nữ đâu… haha.

Nói xong tôi cũng hơi áy náy nghe tiếng thở dài của mẹ. Tồ tẹt quá thôi… làm mẹ buồn mất rồi, có điều, bảo Bách yêu thương tôi thì lại là dối trá, tôi không thể nói dối được, hơn hết bố mẹ cũng không tin. Đằng nào cũng thế rồi… Tôi mỉm cười chữa lời:

– Anh Bách… tốt với con, mẹ yên tâm, con không khổ đâu. Chỉ là… mẹ cũng biết xuất phát điểm của con và anh ấy thế nào mà… con cũng có yêu anh ấy đâu? Có gì để buồn đâu mẹ hihi.



Mẹ tôi bặm môi, tay rửa con cá cho vào nước muối ngâm.

– Được rồi, giờ lo giữ sức khỏe vào con ạ, đi làm có một tuần mà gầy rộc đi, công việc vất vả lắm à con?

– Cũng bình thường mẹ ạ, nhàn ý nhưng mà tại con nhớ mẹ quá thôi hì hì.

– Gớm cô! Chẳng biết ai nhớ ai! Chịu khó ăn uống vào đấy! Đồ ăn ở đấy không hợp thì bảo mẹ làm mang sang cho!

– Haha… mẹ cứ làm như con đi tù không bằng. Biệt thự to tổ chảng có tận ba người giúp việc, một móng chân cũng không phải động, thật chứ con thèm được nấu nướng lắm rồi mẹ ạ!

Chẳng để tôi phải thèm thêm, cả bữa trưa mẹ nhường tôi làm chủ bếp luôn. Nấu ăn vốn là sở thích của tôi, chẳng thế mà tôi chọn công việc kinh doanh vất vả hơn so với nhiều người. Thoáng thấy Bách bước xuống nhà, tôi liền gọi anh:

– Anh Bách, vào đây nhờ tí!

Bách tò mò bước vào bếp, mẹ tôi không khỏi ngại vì sự xuất hiện bất ngờ của anh. Bà chăm chú sắp bát đũa vào mâm nhưng đôi mắt vẫn dõi theo con gái.

– Anh nếm xem vừa chưa?

Tôi múc muôi canh nhỏ đưa lên miệng Bách, hình ảnh này… chợt cảm thấy tôi và anh cứ như vợ chồng thật sự nên chẳng mấy chốc hai gò má nóng lên.

– Anh thấy vừa chưa?

– Được rồi. Ngon đấy!

Nghe đến câu đó, mẹ tôi thở một hơi như nhẹ nhõm. Ban nãy mẹ nghe ngóng phản ứng của Bách đến cứng cả người thì phải. Tôi mỉm cười nhìn về mẹ, chẳng mong gì hơn ngoài nụ cười của người phụ nữ này nhưng tiếc là… thực tế vẫn khiến mẹ phải phiền lòng.

– Vậy chúng ta ăn cơm thôi! Chờ tôi múc canh cá ra bát là xong.

Mẹ bước ra ngoài gọi bố về ăn cơm, cờ quạt đến là mê giờ này cũng chưa thấy về. Gọi thằng Hoàng thì đơn giản, tôi gào mồm lên là nó nghe thấy:

– Hoàng tồ, xuống ăn cơm đi!

Bách giật mình, lần đầu tiên anh nghe tôi gào to đến thế thì phải. Kể cũng ngại thật nhưng mà… kệ đi, chắc hẳn dù tôi có diễn vẻ dịu dàng nữ tính thì với Bách tôi vẫn chẳng là gì cả…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.