Hàng mi trước mắt tôi khẽ lay động, ngượng ngùng tôi liền quay lưng lại, không muốn ai kia phát hiện ra tôi trộm ngắm anh suốt nửa tiếng đồng hồ. Chỉ là… giường chật thế này… xoay người một cái đủ khiến Bách phát hiện ra tôi vừa làm điều gì khuất tất sau lưng anh.
– Sao tự nhiên giật mình thế?
– Chả có gì. Mỏi thì xoay lưng thôi.
Sau tiếng cười nhẹ, Bách hờ hững ra lệnh:
– Xoay lại đây xem nào!
– Thôi, giường chật… như thế gần nhau lắm…
– Chỉ dám xoay lúc người ta ngủ thôi à?
– Thì… thì sao? Lúc ấy biết gì đâu… mới dám.
– Ai thèm làm gì?
– Ai chả biết, nhưng mà… có người đêm qua dọa nên sợ.
– Sợ gì?
Còn hỏi nữa? Sợ bị cướp đời con gái rồi bị hất bỏ đi chứ sao?
– Được đây thèm là may mắn đấy!
Tôi bĩu môi, nghe lại thấy cái giọng kiêu rồi.
– Đàn ông các anh… thèm gái chẳng phải là bản năng à, may cái gì? Có mà xui bị hại thì có!
Dù chẳng nhìn nhưng tôi có thể thấy được rõ mồn một điệu nhếch miệng của Bách.
– Làm như cao giá lắm không bằng!
– Chẳng cao thì cũng không dễ dãi nhá!
Tôi bực bội đáp lại, quyết định không nằm nữa, nhìn đồng hồ cũng đã gần mười giờ liền vùng dậy.
– Tôi xuống nấu cơm. Anh ngủ tiếp đi, đêm còn… hoạt động.
Tôi nóng mặt pha cả cơn tức giận khó kìm nén buông một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vo-tong-giam-doc/3387128/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.