Chưa đem quần áo vào phòng tắm, tôi đẩy cửa bước ra. Bách cầm trên tay một chiếc váy của tôi, ngạc nhiên đến tròn mắt tôi hỏi:
– Ơ… anh lấy giúp tôi đồ à?
– Tôi thấy cô chưa lấy, mở tủ cảm thấy bộ này hợp. Tối nay đi chứ?
Tim tôi lại đập nhanh một nhịp… Nhíu mày bực bội bản thân, tôi lí nhí:
– Vâng… cảm ơn anh… anh chờ tôi một lát, tôi tắm nhanh thôi!
– Cứ bình tĩnh, tôi chờ được.
Chút quan tâm nho nhỏ… tôi có thể nói Bách đừng làm như vậy không? Tôi không biết nữa, thả mình trong làn nước tinh khiết, tôi nhắm mắt tận hưởng hiện tại.
Sấy nhanh mái tóc tơ mềm, tô chút son đỏ tôi bước theo Bách. Anh đã chỉnh tề một thân âu phục đen lịch lãm. Xuống đến sân anh mở cửa xe cho tôi, cảm nhận thành ý trong đó tôi gật nhẹ chui vào. Lần đầu tiên tôi bước vào xe Bách, cảm giác gần gũi với anh hơn một chút.
Tôi tỏ ra bình thường quay sang hỏi Bách khi anh đưa xe ra đường:
– Cô ấy bị làm sao hả anh?
– Cũng không có gì, bệnh mãn tính thôi. Thỉnh thoảng lại tái phát.
Tôi gật nhẹ, người tình ốm đau được anh chăm lo, xem ra cô ta cũng không phải thiệt thòi khi đi theo anh. Nhiều người đến vợ ốm đau có khi còn chẳng chăm sóc được như anh. Xem ra… anh là kẻ có tình.
– Tôi… xin lỗi.
Tôi bất giác thốt ra câu xin lỗi, cảm giác nói ra được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vo-tong-giam-doc/3387122/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.