– Vậy chị cứ đi với hai người họ đi nhé, em đi ăn một mình.
Khánh thì thầm bên tai tôi, tôi níu tay con bé nói:
– Hâm à, em đi cùng chị chứ, ngại gì, người nhà cả.
Nói từ “người nhà” mà tôi cũng hơi hơi ngượng mồm, có điều muốn thuyết phục Khánh mà tôi đành nói vậy. Khánh ậm ừ, cuối cùng con bé cũng chịu đi cùng tôi. Bách và Thủy Tiên bước đi trước, tôi và Khánh đi phía sau. Khánh hơi ngạc nhiên nhưng có lẽ nghe tôi nói ba chữ “tổng giám đốc” khi nãy con bé hiểu tôi không muốn lẫn lộn công tư. Ở nơi này Phạm Hoàng Bách là tổng giám đốc, còn tôi là nhân viên, đơn giản là vậy thôi. Hơn nữa, vừa đi tôi vừa to nhỏ nói đôi ba câu chuyện với con bé nên xem như con bé cũng không nghi ngờ gì về sự xa cách giữa tôi và Bách.
Phạm Hoàng Bách bước một hồi rẽ vào quán Bà Béo, Khánh lại nhéo tay tôi trêu chọc:
– Ra là sếp tổng cũng thích quán này, hôm đầu tiên vợ đi làm nhất định phải dẫn vào đây mới được! Em đã bảo mà, quán này ngon nhất ở đây chị ạ!
Tôi ngường ngượng bước theo Bách và Thủy Tiên lên tầng hai. Quán này có ba tầng, cách bài trí sạch sẽ, nhân viên mặc đồng phục xanh lá tươi cười chào đón. Vừa nhìn vào tôi đã có thiện cảm, dù là quán cơm văn phòng nhưng cảm giác như trong nhà hàng. Toàn bộ cửa hàng được phả điều hòa mát lạnh nên dù bên ngoài nhiệt độ trên dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vo-tong-giam-doc/3387116/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.