Tiếng cánh cửa đóng sầm lại, tim tôi vẫn còn đập thình thình. Ban nãy cứ tưởng Phạm Hoàng Bách táng cho tôi một trận, may mà anh ta cũng còn biết kiềm chế. Có lẽ tôi đã chọc đúng nỗi đau của anh ta. Con người anh ta đáng ghét thật đấy, bản thân thì thoải mái xúc phạm khinh thường người khác, đến khi bị động đến thì lại khùng lên. Hừm, đúng là không chơi được! Nghĩ vậy nhưng nằm một lúc tôi lại cảm thấy mình hơi quá, câu nói đó với anh ta có thể không đơn thuần là sự coi thường mà liên quan đến nỗi đau trong cuộc đời anh ta, thế nên lòng tôi cũng hơi nằng nặng. Mà kệ đi, không nghĩ gì nữa, tôi và anh ta chẳng có liên quan gì hết!
Tôi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, đến khi lơ mơ mở mắt, giật hết cả mình vội lùi gọn lại một góc giường. Phạm Hoàng Bách đã về từ bao giờ, anh ta còn nằm ngay bên cạnh tôi. Hình ảnh này rõ ràng là không quen mắt chút nào, dù anh ta chẳng làm gì nhưng mà có một người đàn ông nằm bên cạnh làm sao mà tôi coi như không được.
Bách thấy động, đôi mi mắt hé mở, nhanh chóng chau mày lại, nhàn nhạt nói:
– Tối nay cô nằm sofa đi.
Vô lý thế nhở? Tôi con gái cơ mà. Không là không.
– Phụ nữ phải được ưu tiên nhá!
Tôi nhún vai, đặt cái gối giữa tôi và anh ta, quay lưng về anh ta cầm điện thoại lướt. Tìm việc gì bây giờ… lúc này mà xin việc văn phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vo-tong-giam-doc/3387108/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.