Tôi nhắn tin cho cái Liên với cái Trà, nói chúng nó từ mai không cần đến quán nữa, tìm việc khác mà làm, còn trẻ thì đi học lấy cái nghề. Tiền lương của chúng nó tôi chuyển khoản đủ cả tháng. Nghĩ cũng tiếc mà chẳng thể làm gì khác. Quán Choo Choo gắn bó hai năm qua tôi đành sang nhượng lại vậy.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm, mặc lên mình chiếc váy trắng họa tiết hoa nhí nhẹ nhàng, tóc buộc đuôi gà mát mẻ giữa thời tiết tháng sáu oi bức. Trang điểm một chút, nhìn mình trong gương tự cảm thấy cũng không đến nỗi “bún đậu mắm tôm”, mím nhẹ môi tôi cụp mắt xuống. Chênh lệch giữa tôi và Phạm Hoàng Bách là quá lớn, dù tôi có xinh đẹp như tiên thì cũng còn khuya mới xứng với anh ta. Gia cảnh anh ta, điều kiện, tài năng, học vấn… khoảng cách chênh lệch với tôi một trời một vực. Tôi đã tìm hiểu một chút, Bách năm nay ba mươi tuổi, tốt nghiệp MBA tại Mỹ, con đường từ nhỏ đến lớn đều trải thảm hoa hồng, có lẽ nguyên nhân là do anh ta quá tin gã Vinh đó nên mới bị gã cho vào tròng. Trên hết, không kể sự chênh lệch thì khoảng cách xa nhất giữa tôi và anh ta chính là trái tim.
Phạm Hoàng Bách ghét tôi như hắt nước đổ đi, nếu không muốn nói là căm thù, khinh bỉ tôi đến sùi bọt mép. Tôi không tin anh ta nghĩ khác về tôi, làm sao anh ta có thể nhanh chóng chuyển từ thù hằn sang thông cảm được? Đàn bà thèm khát anh ta chắc chắn rất nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vo-tong-giam-doc/3387102/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.