Hải Vinh đưa Gia Hy đến công ty, suốt trên con đường cô chỉ im lặng tận hưởng không khí trong lành của buổi sớm,tâm trạng không được tốt sau chuyện hôm qua, cô nhớ đến quá khứ.
"Tôi có nơi ẩn náu tuyệt vời, đó là gia đình. Tôi có mối quan hệ tuyệt vời với anh chị em của tôi, điều này khiến tôi cảm thấy mình luôn biết mình thuộc về nơi đâu" ( Jose Careras)
Một tai nạn giao thông kinh hoàng xảy ra đã cướp đi gia đình của Gia Hy.
Dì mất vì bệnh nặng, rồi cô cứ nghĩ chị họ là chỗ dựa tinh thần duy nhất, nhưng không chị ấy chưa bao giờ xem cô là người thân, chị ấy tin chồng, đánh cô, đuổi cô ra khỏi nhà, rồi gặp lại cứ tưởng mọi chuyện đã khác, cô hi vọng chị đã thay đổi nhưng lại một lần nữa chị lại làm tổn thương cô, lừa dối, bỏ mặc cô..... Giờ đây cô chẳng biết bản thân mình thuộc về đâu, không nhà cửa, không người thân, một mình đơn độc.....
Khoé mắt Gia Hy cay cay, nghĩ đến thôi cô cũng sợ, giờ cô chẳng khác gì là đứa mồ côi, cô cố gắng cầm nước mắt vì khóc cũng không thay đổi được gì.
_Đang nghĩ đến chuyện hôm qua sao? - Hải Vinh nhìn gương mặt cô, có thể cảm nhận được cô phải chịu đựng cú sốc như thế nào.
_ Không có gì....- cô không muốn yếu đuối trước mặt người khác, đặc biệt với anh, điều này thật xấu hổ vì anh đã cảnh báo mà cô không tin, giờ khóc thì chỉ để anh chê cười cho.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vo-that-cua-anh-nhe/2901874/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.