“Bố mẹ ơi, bố mẹ ơi đừng bỏ con....”
Nó chợt tỉnh giấc nó lau nước mắt rồi nhìn qua nhìn lại thì bắt gặp ánh mắt đang nhìn chằm chằm về nó
“Anh làm gì vậy, sao cứ nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt đó “
“Xem cô có bị sao ko...”
“Bị bị sao là bị sao chứ...”
“Thì đang ngủ, cái miệng cứ lảm nhảm cái gì đó còn khóc nữa, chắc cô bị bệnh Parkinson rồi...”
“Parkinson là cái gì............???”
“Là thường gặp ác mộng và hay kêu la khóc lóc”
“Anh bị điên hả”
“Vậy sao miệng cô luôn lảm nhảm lại còn khóc nữa......”
“Tôi chỉ nằm mơ thôi...” giọng nói nghẹn lại
“Cô nằm mơ thấy gì mà khóc vậy” hắn tò mò hỏi tiếp
Nó quay qua nhìn hắn, hít 1 hơi thật sâu rồi nói
“Ko có gì đâu”
“Thật ko?”
“Thật mà” nó khẳng định với hắn
“Sắp tới chưa” nó vừa hỏi vừa nhìn ra cửa sổ
“Sắp rồi đang hạ cánh”
“Vậy hả, mà sao anh biết”
“Thì.... có người thông báo”
“Vậy àh” nó gãi đầu
Và khoảng 15' thì máy bay đáp xuống đường băng, hắn và nó bước ra, nó cứ nghĩ đây là nơi xa lạ nên sẽ ko ai đến đón nhưng khi ra khỏi sân bay thì có 1 chiếc xe màu đỏ chói loá đậu trước mặt nó. Một cô gái xinh đẹp, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen bước ra, cô gái đó chào hắn
“Cậu chủ,“
“ Kim, đây là vợ tôi, cô đưa cô ấy về nhà giùm”
“Vâng cậu chủ”
Nó ghé sát vào tai hắn nói nhỏ: “ Cô ấy biết nói tiếng việt sao”
“Kim là người việt qua đây sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vo-that-cua-anh-nhe/134183/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.