*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu ấy ngủ rồi.”
Dì Trần ngẩng đầu nhìn lên lầu: “Cô Đỗ, cô lên thăm cậu ấy đi!”
Hoàng Ngân hơi do dự nhưng vẫn gật đầu: “Vâng.”
Hoàng Ngân khe khẽ bước lên lầu như một con mèo, chỉ sợ đánh thức giấc ngủ của Cao Dương Thành.
Phòng ngủ không khóa, Hoàng Ngân khẽ vặn mở khóa bước vào trong phòng của anh.
Đúng là anh ấy đã ngủ rồi.
Căn phòng tối thui không chút ánh sáng, Hoàng Ngân chỉ có thể nhìn thấy hình bóng của anh đang đắp chăn nhờ vào ánh trăng mờ ảo.
Khuôn mặt khi say giấc của anh vẫn bình tĩnh và hờ hững như trong ký ức, không hề giống vẻ lạnh lùng kiêu ngạo ngày thường.
Hoàng Ngân ngắm anh đến say mê, nhưng cô không nhìn anh quá lâu, cô quay người cẩn thận xem xét bản tay bị thương của anh, mày cô bất giác chau lại.
Vết thương trên tay còn chưa băng bó, chỉ để mặc cho máu đông lại.
Hàng mày xinh đẹp của Hoàng Ngân cau chặt lại, cô thấp giọng càu nhàu: “Anh là bác sĩ mà? Sao lại bỏ mặc vết thương của mình thế này chứ?”
Cô thở dài, đặt tay anh xuống, sau đó mò mẫm trong bóng đêm khẽ khàng tìm kiếm thứ gì đó trong phòng.
Hoàng Ngân đang tìm hộp thuốc.
Trên giường, Cao Dương Thành từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt đen tuyền khóa chặt lấy bóng người nhỏ nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vo-bac-si/3023683/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.