Nhưng anh vẫn thò tay lấy điếu thuốc ở trên bàn ngậm vào miệng, “tách” một tiếng, chiếc bật lửa được bật lên, gương mặt lạnh lùng được để sát gần ngọn lửa, đầu thuốc lập tức sáng lên một đốm lửa nhỏ, làn khói mỏng lượn lờ bay lên, dần dần làm mờ đi hình dáng đường cong của anh.
“Nói tiếp đi.”
Ngón tay kéo thuốc của anh chỉ chỉ vào tài liệu trong tay của Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân chỉ có thể tiếp tục báo cáo kết hoạch thết kể của đoàn đội mà thôi.
Mười lăm phút sau.
“Kế hoạch sơ bộ đại khái chính là như vậy.”
Hoàng Ngân đóng tập tài liệu lại, tổng kết lại một câu như vậy.
Cao Dương Thành dựa vào lưng ghế đằng sau, không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoàng Ngân ở phía đối diện.
Điếu thuốc ban đầu sớm đã hút hết rồi, đây đã là điếu thứ ba rồi.
Anh hút thuốc cũng thật nhiều.
“Mất bao lâu mới có thể có sơ đồ hiệu quả?”
Anh hỏi Hoàng Ngân, đưa tay dập tắt điếu thuốc vào bên trong gạt tàn thuốc.
“Cái này cần phải xem ý kiến của giám đốc Cao nữa, thuận lợi thì một tháng, không thuận lợi thì nửa năm.”
“Nửa năm?”
Cao Dương Thành lạnh lùng nhếch khóe miệng lên: “Hai tháng mà không đạt được yêu cầu của tôi thì cô có thể mang theo người của mình cuốn gói khỏi đây.”
Thái độ của anh, một điểm cũng rất hợp lý.
Ra oai phủ đầu? Hoàng Ngân nhíu mày, đơn giản nở một nụ cười đã hiểu, đứng dậy, cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vo-bac-si/3023611/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.